Một lúc sau, Tống Hoa Nhã mới bình thường lại, trêи mặt lại giàn giụa nước mắt.
“Em đi vệ sinh đã!”
Dương Thanh chưa kịp đáp lời, cô ta đã cuống quít chạy đi.
Dương Thanh thở dài. Mặc dù không biết cụ thể giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhưng anh có thể đoán được chút ít.
So với Tống Hoa Nhã, có vẻ anh vẫn may mắn hơn rất nhiều.
Ít nhất sau năm năm rời đi, anh vẫn có thể ở bên Tần Thanh Tâm.
Còn Tống Hoa Nhã không đợi được, còn nghe tin đối phương đã kết hôn.
“Mãi sau này em tìm được anh ta, anh ta mới nói bỏ đi là vì biết gia đình em không được nhà họ Tống coi trọng. Nếu kết hôn với em, anh ta sẽ không hạnh phúc”.
“Anh ta còn nói lúc trước ở bên em không phải vì tình yêu mà là vì em là người nhà họ Tống, có thể giúp đỡ anh ta”.
“Đó là lần cuối cùng bọn em gặp nhau. Sau đó em còn nghe tin anh ta đã chết!”
Nói tới đây, Tống Hoa Nhã không kìm chế nổi nữa, bật khóc nức nở.
“Sao lại nghe tin cậu ta chết?”, Dương Thanh cũng rất kinh ngạc.
“Phải đó, lúc đó em cũng không tin, nhưng sự thật chính là như vậy. Anh ta chết rồi, chết ở nước ngoài, em còn không được gặp mặt anh ta lần cuối”.
Tống Hoa Nhã nghẹn ngào nói: “Em từng bị trầm cảm nặng, mấy lần tự sát không thành, chữa bệnh suốt hai năm mới có chuyển biến tốt”.
“Khó khăn lắm em mới dứt ra khỏi mối tình kia, thế mà anh ta vẫn còn sống, lại còn kết hôn? Tại sao? Tại sao lại như vậy?”