“Tôi nhớ ra rồi, hình như tuần trước nơi này xảy ra một vụ hoả hoạn…” Linh Trúc hơi ngượng ngùng nói.
“Cái gì?” Vương tử Birken trố mắt hỏi.
“Cô gái, tôi phải nhắc nhở cô, nếu như vì sự chậm trễ của cô mà công chúa Margaret xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoàng gia sẽ †ruy cứu toàn bộ trách nhiệm của cô!” Nữ vệ sĩ bên cạnh vô cùng nghiêm túc nói với Linh Trúc.
Linh Trúc đột nhiên cảm thấy rất áp lực nhưng cô chỉ thở dài, thấp giọng nói: “Tôi tin tưởng thầy của tôi, vào trong đi!”
Nhóm người lập tức ôm công chúa Margaret vào trong.
Mà bên trong nơi này chẳng có gì cả, bởi vì hoả hoạn, nhiều đồ vật đều bị thiêu rụi, phải sửa chữa lại từ đầu, món duy nhất xem như có thể nhìn được chính là một chiếc bàn ngăn nắp và một chiếc ghế.
Còn có… người ngồi ở chiếc bàn đó.
“Hoan nghênh!” Tôi có nói rằng tôi không thể chữa được sao? “Thầy ơi!” Linh Trúc vui mừng nhìn Lâm Dương, cực kỳ kích động.
Lúc này Lâm Dương đang mặc trên người chiếc áo blouse trắng, ăn mặc có phần chỉnh chu, trên chiếc bàn trước mặt anh bày đầy công cụ cần thiết của Đông y như: kim châm, rượu trắng, bộ giác hơi, vân vân.
“Công chúa Margaret là ai? Dìu cô ấy qua đây đi” Lâm Dương nhìn Linh Trúc gật đầu mỉm cười, lập tức hướng về phía vương tử Birken cất giọng.
“Đông y?” Vương tử Birken ngẩn người.
Các vệ sĩ cũng ngơ ngác nhìn nhau.
“Có vấn đề gì sao?” Lâm Dương mỉm cười hỏi.
“Cô gái, cô quả thật là đang lãng phí thời gian của chúng tôi, cô đang trêu đùa với tính mạng của công chúa Margaret đấy! Cô có biết mình đang làm gì không vậy?” Nữ vệ sĩ đó vô cùng tức giận gào lên với Linh Trúc.
“Tima, đừng đánh mất lễ nghi của hoàng gia.
” Vương tử Birken khàn giọng nói.
Nữ vệ sĩ nghe vậy mới cắn chặt răng không lên tiếng nữa.
“Cô gái này, chúng tôi tin tưởng cô như vậy, con gái tôi cũng tin tưởng cô như vậy, nhưng không ngờ rằng cô lại dẫn chúng tôi đến một nơi sử dụng tà thuật để cứu người của Việt Nam! Đây là quả thật rất hoang đường, nhưng hy vọng con gái tôi sẽ không gặp phải chuyện gì, nếu như nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì cô phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình!” Vương tử Birken lạnh lùng nói, rồi định ôm công chúa Margaret rời đi.
Cho đến khi Phi Hùng dùng tiếng Anh chính gốc kêu lên.
“Đợi đãi” Bước chân của vương tử Birken mới chậm lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
“Thưa vương tử, đến cũng đã đến rồi, tại sao không thử xem sao? Vả lại tình hình của công chúa đang nghiêm trọng, dựa vào tình huống trước mắt của cô ấy, cho dù ngài đưa cô ấy đến Hiệp hội y khoa cầu cứu, e là không kịp nữa rồi! Nếu như ngài thật sự muốn tốt cho công chúa thì hãy bỏ cô ấy ra đi” Lâm Dương mỉm cười nói.