Lâm Dương cũng không khỏi giật mình trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Anh mua.”
Lưu Ái Vân quay đầu, không thể tưởng tượng mà nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cô nghiến răng hỏi: “Vụ kiện còn chưa bắt đầu, bọn Đỗ Chí Cường chịu bồi thường dễ vậy sao, anh lấy tiền đâu đi mua xe này?”
Lâm Dương không nói gì, anh không biết nên giải thích như thế nào.
“Có phải anh vay tiền bác gái để mua xe không?” Lưu Ái Vân lạnh lùng dò hỏi.
“Anh không.” Lâm Dương lắc đầu.
“Đừng có chối, loại xe này không phải vài chục tỷ là có thể mua được. Lâm Dương, em biết, so với hai bộ tây trang thì mấy chục tỷ này thật sự chỉ là số tiền nhỏ. Thế nhưng mà… nếu bọn Đỗ Chí Cường không chịu bồi thường, vậy khoản tiền này anh phải trả thế nào đây? Anh biết mà! Đỗ Chí Cường coi trong nước cũng coi như là người có quyền thế! Anh cho rằng phụ kiện này sẽ thắng dễ vậy sao? Anh cho rằng dễ moi được tiền từ bọn họ sao?” Lưu Ái Vân nghiêm túc hét to.
Lâm Dương không vội xuống xe, hai tay cầm vô lăng do dự nhàn nhạt nói: ‘Ái Vân, trong lòng em anh là dạng người như thế nào?”
Lưu Ái Vân nghe thấy thế, không khỏi khit mũi: “Sao tự nhiên anh lại hỏi vấn đề này?”
“Em nghĩ anh là loại người vô dụng à?”
Lâm Dương hỏi lại.
Lưu Ái Vân im lặng nhìn khuôn mặt anh, rồi cô lắc đầu: “Trước đây em nghĩ vậy, nhưng giờ thì không.”
“Anh biết.” Lâm Dương hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
“Được Lưu Ái Vân không muốn nói nhiều, cùng Lâm Dương xuống xe.
Trước khi vào nhà hàng, Lưu Ái Vân đột nhiên lên tiếng.
“Dạo gần đây anh thay đổi rất nhiều, anh có biết không? Có lẽ em sẽ không nhìn anh bằng ánh mắt trước đây nữa.”
“Thế à? Thế em định nhìn anh bằng ánh mắt như nào?”
Lâm Dương quay đầu, khẽ cười dò hòi.
Lưu Ái Vân im lặng.
Hôm nay Tô Nhan đặc biệt phải hốc hác, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai mắt lim dim, sắc mặt không tốt lắm.
Gọi đồ ăn xong, liền nhìn ra ngoài cửa sổ như thể đang có chuyện buồn phải suy nghĩ.