“Đây là lời từ một phía! Lời ông ta nói đều là từ một phía, anh Có giỏi thì kêu ông ta mang ra bắng chứng chứng minh là giám đốc Lâm làm đi! Nói không chừng, chính anh mới là người dùng tiền đế mua chuộng ông ta!”
Đỗ Chí Cường chưa chịu từ bỏ lớn tiếng kêu lên.
“Ngài Đồ, giờ cũng khỏng phải ngày xưa, chúng tôi khám xét Thiên Hằng, chỉ cần cho cảnh sát điều tra thì không thể nào không tìm ra chút dấu vết, hơn nữa khi người của ngài đến gặp những người này, chỉ cần nhà của một người trong số đó cô camera, như vậy chỉ cần giao camera cho cảnh sát là có thế tìm ra chân tướng.
Dù sao thì những người mà ngài đùng đều là người của Thiên Hằng, có đúng không?”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Này…”
Đỗ Chí Cường trợn tròn mắt.
“Loại chuyện như thế này chỉ có thể là tâm phúc làm, dù sao chúng tôi thấy, người thì trước sau gì cũng chết, chết rồi thì không còn chứng cớ.”
Lâm Huy hít một hơi thật sâu nói.
Đỏ Chí Cường cần chặt răng, không nói nửa lời.
“Kết quả giám định tới!”
Lúc này một tiếng kêu vang lên, mọi người lần thứ hai bùng nố.
Một người đàn ông trong tay cầm tờ giấy chạy nhanh tới đưa tờ giấy cho Lâm Dương.
Lúc này đảm người Lâm Huy hít thở không thông.
Nếu kết quả giám định là sai, vậy thì tất cả đều chấm hết.
Những người này có bị thu mua hay không cũng chẳng quan trọng.