“Lâm Dương! Thủ đoạn của người này hẳn là cậu thấy được, ông ta ngay cả Trịnh Tú Lan đều không để vào mắt, tôi nghĩ muốn đối phó cậu, hẳn là dễ dàng! Hiện giờ tôi lại cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời mẹ tôi, đi tìm Tống Kính cầu xin, lại xin lỗi mẹ tôi tử tế, tôi sẽ bảo người này rời đi, nếu cậu còn không chịu, vậy thì việc này tôi không quản nữa, đến lúc đó rốt cuộc người này sẽ giết chết hay làm cậu tàn phế… E rằng không ai biết rõ! Cho nên nói cho tôi biết, câu trả lời của cậu hiện giờ là gì Lưu Tuấn Phi lạnh lùng nói.
Lâm Dương lắc đầu: “Tôi cảm thấy ông ta không thể đánh tôi tàn phế, cũng không giết chết được tôi.”
“Cậu… Thật sự muốn tìm đường chết à?”
“Nếu các ông thành tâm thành ý nhận lỗi với tôi, thực ra sẽ không có nhiều chuyện như thế, chỉ tiếc các ông không bỏ xuống được cao ngạo của mình.” Lâm Dương nói.
“Cậu… Được! Được lắm! Một khi đã như vậy, vậy ông đây mặc kệ cậu rồi! Trần lão đại, đánh cho tôi!” Lưu Tuấn Phi thở hổn hển, không đóng kịch với Trần lão đại nữa, trực tiếp rống lên.
“Hừi Ra tay!” Trần lão đại cũng không khách sáo, lập tức la lên.
Lúc này một đám người muốn xông về phía Lâm Dương.
“Toàn bộ dừng tay cho tôi!”
Lúc này, lại có tiếng hét phẫn nộ vang lên ở cửa.
Mọi người không khỏi ngẩn ngơ, cùng nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một bóng dáng đang bưng một ly cà phê, đi tới.
Trần lão đại nhìn thấy bóng dáng kia, chỉ trong nháy mắt như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ…
Người tới không phải là người khác, đúng là ông trùm ở Giang Thành! Huỳnh Laml Lúc này Huỳnh Lam thở hổn hến, đầu đầy mồ hôi, nhìn có chút chật vật.
Người nào cũng không biết ông có chuyện gì.
Nhưng ông cầm cà phê trong tay, lại khiến Trần lão đại cảm thấy thót tim…
“Ông là ai?”
Nhìn thấy Huỳnh Lam tiến vào, người nhà họ Lưu không vưi, Lưu Thu Yến trực tiếp ôn ào ra tiếng.
“Tôi sao? Tôi chỉ là người đưa cà phê!”
Huỳnh Lam thở ra một hơi, trâm giọng lạnh nhạt nói.a