“Ai là Tiêu Tiến Đạt, nhanh ra đây cho ông, nếu không ra ông đây thu thập từng người!” Hùng Khải Ủy trừng mắt với đệ tử của Tôn Khải Phong, bá đạo quát to.
“Cái gì?”
“Anh hơi quá đáng rồi đấy!”
“Quả thực là không coi ai ra gì.”
Các đệ tử tức giận không kìm nén được.
Đôi mắt Lâm Dương hơi nheo lại, tiến lên trước.
“Tôi là Tiêu Tiến Đạt, vị Khải Uy sư huynh này, có gì chỉ giáo không?”
“Tôi không muốn đánh với anh, nhưng nếu anh là người gây sự, vậy thì không thể trách được tôi Lâm Dương hừ lạnh, dùng lực mạnh hơn, đúng là nắm lấy quả đấm của Hùng Khải Uy vung mạnh.
VùiI Cơ thể Hùng Khải Uy bay ra ngoài, đập vào trong đám người, hất ngã một đám đệ củ 10/11 tử…
“Hay lắm!”
“Tiến Đạt sư huynh! Giỏi lắm!”
“Cố lên, cho anh ta biết sự lợi hại của anh!”
Đám Tiết Đan Chi thấy Lâm Dương dễ dàng hóa giải công kích của Hùng Khải Uy, lập tức mừng rỡ, kích động tới mức liên tục la lên.
“Khốn nạn!”
Hùng Khải Uy gầm thét nhưng vẫn không chịu thua, lại đứng dậy xông về phía Lâm Dương.
Lâm Dương âm thầm hừ lạnh một tiếng, có chút không kiên nhẫn, ra tay cũng không lưu tình nữa, một quyền đánh mạnh về phía bụng Hùng Khải Uy.