Cánh tay người nọ lập tức xuất hiện độ cong kỳ lạ, người ngã về sau, quay vài vòng, nằm trên đất quay cuồng kêu rên, đã hoàn toàn mất đi chiến lực.
Hai chiêu ngắn ngủi này, trực tiếp phế đi một cao thủ bên cạnh ông Quang!
Nếu không tận mắt nhìn thấy, không ai chịu tin!
“Chuyện này… Sao có chuyện này được?” Lôi Bằng Sơn run run hỏi.
“Chú Quang, sao có thể như vậy được?
Anh ta chỉ là một người ở rể nhà họ Lý, một tên phế vật ăn nằm đợi chết, sao cao thủ bên cạnh chú ngay cả anh ta cũng không đối phó được?” Uông Hiểu Mạn nóng nảy, cũng trợn †o mắt hỏi.
“Câm miệng!” Ông Quang lấy lại tinh thần, buồn bực quát.
Uông Hiểu Mạn không dám lên tiếng nữa.
Còn bên nhà họ Hứa, cả đám như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng…
Vẻ mặt bà cụ âm trầm, ngồi trên xe lăn không nói một lời.
“Nhóc Lâm, cháu… Chừng nào trở nên lợi hại như vậy?” Ông cụ Hứa không khỏi hỏi.
“Không phải cháu lợi hại, mà là người kia quá vô dụng rồi.” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Trải qua chuyện thôn Dược Vương, phương thức xử lý mọi việc của anh… Đã có chút thay đổi.
Ra tay trở nên tàn nhãn!
Tâm địa cũng trở nên quyết đoán!
“Vô dụng sao?”
Mọi người ngẩn ra.
“Đúng là như vậy! Lâm Dương này có thể có bản lĩnh gì?”
“Ông Quang cũng quá tùy ý rồi, để một tên vô dụng ra tay, lần này hay rồi, trái lại khiến Lâm Dương ra oail”
“Đúng là khiến người ta tức giận.”
Người nhà họ Hứa vô cùng căm phẫn.
Nhưng đây là đối với người ngoài nghề, mà trong mắt cao thủ bên ông Quang, đã khác rồi.