Trên người Lâm Dương đã trúng mấy chưởng, chỗ xanh chỗ tím, rõ ràng là đã trúng độc.
Hơn nữa mức độ của những chất độc này cũng hoàn toàn khác với người của thôn Dược Vương.
Nó càng thêm hung mãnh và bá đạo hơn, hơn nữa tấn công thẳng vào mạch máu, ý đồ chặn đường sống của Lâm Dương, muốn anh mất mạng ngay tại chỗ!
Lâm Dương vội vàng thi châm, bảo vệ mạch máu.
Tiếu Minh Hàn thừa thế lại nện thêm mấy quyền lên người Lâm Dương.
Đông đông đông…
Tiếng vang trầm đục vang lên.
Một quyền này không độc, nhưng lực lượng lại mạnh không hợp thói thường, đủ để xuyên thủng cả một cái xe tăng chứ không đùa.
Lâm Dương bị đánh, liên tiếp lui về phía sau, trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, như muốn phun ra một ngụm máu.
“Woal”
Hiện trường một mảnh sôi trào.
Ai nấy đều thấy được, bác sĩ Lâm không ổn rồi.
So võ kỹ, bác sĩ Lâm thua xa rồi!
“Bác sĩ Lâm, xem ra người đáng thất vọng không phải tôi, mà là anh! Tôi còn tưởng anh rất có năng lực cơ đấy, bây giờ xem ra, cũng chỉ là công tử bột mà thôi! Có lẽ anh chỉ biết cứu người chữa bệnh, còn mấy chuyện giết người này, anh thua xa tôi rồi!
Bác sĩ Lâm! Bây giờ quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, tôi có thể không giết anh! Thế nào?” Tiếu Minh Hàn mỉm cười hỏi.
“Lúc này mới vừa giao thủ, chưa phân thắng bại, nói những thứ này có phải là quá sớm rồi không?” Lâm Dương hít một hơi thật sâu nói.