Nhưng sao Công Tôn Đại Hoàng có thể cho anh có cơ hội lùi lại chứ?
“Đi? Bác sĩ Lâm, tôi và cậu còn chưa phân ra thắng bại cơ mà!” Công Tôn Đại Hoàng hừ lạnh, song chưởng đột nhiên biến ảo, bỗng nhiên hóa thành móng vuốt, vòng qua bàn tay Lâm Dương, hung hăng túm chặt lấy cổ tay của anh.
Công Tôn Đại Hoàng đây là muốn giữ chặt Lâm Dương, tạo cơ hội cho Tiếu Minh Hàn giết anh!
“Tốt lắm!”
Thấy Công Tôn Đại Hoàng đắc thủ, Tiếu Minh Hàn mừng rõ, lập tức lấy một con dao nhỏ đen nhánh và ngắn bằng nửa ngón giữa từ trong tay áo ra, hung hăng đâm vào vị trí .. 2 trái tim của Lâm Dương.
“Đây là dao găm chứa độc chuyên môn luyện chế! Không phải vạn bất đắc dĩ! Tôi sẽ không sử dụng! Bác sĩ Lâm, hôm nay hay tôi dùng đến nó, kết liêu tính mạng của anh đi!”
Tiếu Minh Hàn cười gắn nói, dao găm như sao băng màu đen, trong nháy mắt lao tới.
“Không ổn!”
Bạch Thiếu Quân biến sắc, lúc này rút kiếm muốn xông lên cứu: “Ngăn cậu ta lại!”
Người Trường Cổ nhanh chóng nhào lên chặn ở trước mặt Bạch Thiếu Quân, không cho anh tới giải vây cho Lâm Dương.
“Khốn nạn!”
Bạch Thiếu Quân bất chấp tất cả, trực tiếp đánh nhau với cao thủ Trường Cổ.
Nhưng anh ta vừa động thủ, lại không thể đi cứu Lâm Dương.
Anh ta chỉ có thể mở to hai mắt nhìn con găm chứa độc kia đâm vào vị trí trái tim của Lâm Dương.
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người ngừng thở.
Vào lúc như thế này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên con dao găm kial Nhưng khi nó sắp đâm vào Lâm Dương.