Thế nhưng Lâm Dương cũng chẳng phải người ưa thích nói nhảm, anh dập tắt tàn thuốc, xông thẳng đến chỗ Thẩm Ngọc Minh.
Hô hấp của Thẩm Ngọc Minh như dừng lại, vội vàng lùi về sau.
Đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên đánh úp về phía Thẩm Ngọc Minh, bàn tay giống như móng vuốt chộp về phía đầu của anh ta.
“ÁI” Thẩm Ngọc Minh gần như hét lên, điên cuồng lùi lại về sau.
Nhưng tay của Lâm Dương còn chưa đến gần Thẩm Ngọc Minh thì một nắm đấm đã đánh mạnh vào lòng bàn tay của Lâm Dương.
Bịch một tiếng, cơ thể Lâm Dương ngừng lại.
Mà chủ nhân của nắm đấm kia thì liên tiếp lùi về sau, cơ thể có chút bất ổn, không đứng vững.
“Hả?”
Lâm Dương lạnh nhạt nhìn thoáng qua mới phát hiện người ra tay chính là anh Mai.
Cùng lúc đó, nhân viên bảo vệ ở khu vực gần vườn hoa phía sau đều xông ra, từng người cầm theo súng, nhằm về phía Lâm Dương, một lượng lớn võ giả cũng chạy đến ngăn ở trước mặt Thẩm Ngọc Minh.
Trước sau chỉ có thời gian trong mấy giây ngắn ngủi, Lâm Dương đã bị vây quanh, xung quanh đều là địch.
Thế nhưng dáng vẻ của anh lại vô cùng bình tĩnh.
Những người của Tập Đoàn Dương Hoa đi theo anh cũng chẳng mấy ai lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Anh là ai?” Lâm Dương nhìn anh Mai rồi hỏi.
“Tôi là Mai Giang Nam, bác sĩ Lâm, rất vui vì được gặp anh.” Người đàn ông kia khẽ cười nói.
“Mai Giang Nam? Chưa từng nghe qua.”
Lâm Dương lắc đầu nói.
“Chủ tịch Lâm, ân sư của người tên Mai Giang Nam này chính là huyết ma đầu sáu †ay, huyết nam ngục chính là ma đầu đương thời, ông ta là một kẻ lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhãn, giết người vô số, người trong võ đạo chính phái ai ai cũng thống hận và e ngại, không nghĩ đến nhà họ Thẩm này thế mà lại có liên quan đến ma đầu huyết nam ngục.” Ông lão phía sau khàn giọng nói.
“Thật ư?” Trên mặt của Lâm Dương không cảm xúc gì.