Thật ra điều này nằm trong dự liệu của Hoàng Thiên, hôm nay đã hoàn toàn gây chuyện với Uông Hạc, lão ta trả thù là chắc chắn.
Nhưng cũng hết cách, cũng không thể sợ sự trả thù của Uông Hạc mà giết chết ông ta ở thành phố Bắc Ninh chứ? Uông Hạc liên tục lắc đầu, nói: "Không không không, tôi sẽ không trả thù, tôi muốn thành bạn tốt với anh Thiên" "Ha ha, ông nói dối vậy có một không?" Hoàng Thiên nở nụ cười lạnh lùng, vỗ vỗ lên mặt Uông Hạc, sau đó mặc kệ ông ta.
Uông Hạc cảm thấy vô cùng nhục nhã, ông ta tức tới độ suýt ói máu.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn chịu được, trong lòng thầm thề nhất định phải trả thù Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hiểu rõ nhưng lại chẳng muốn quan tâm tới Uông Hạc, bây giờ sự chú ý của anh đều đặt lên người Ruslin.
"Đưa cô ta đi" Hoàng Thiên nói với anh Phó và Tiêu Văn Hạ.
Tiêu Văn Hạ và anh Phó áp giải Ruslin ra ngoài, khách đánh bài ở ngoài sớm đã sợ ngây người vì động tĩnh ở phía bên này rồi.
Mọi người không còn bài bạc nữa mà đều hóng chuyện.