Trở lại khách sạn, Trình Kiêu quả nhiên gặp được Mã Uy, tất cả giống như anh suy đoán.
“Ngài… Trình, Mã Uy xin được gặp!” Mã Uy cúi người chào với thái độ khiêm tốn.
Trình Kiêu thản nhiên nhìn Mã Uy. Nói thật, người này là một nhân tài.
Trình Kiêu cũng biết rất rõ tâm tư của Mã Tài.
May mà lại tùy theo tâm nguyện của Mã Tài.
“Anh đứng lên đi!” Trình Kiêu thản nhiên nói.
Trong lòng Mã Uy mừng như điên. Trình đại sư định tha thứ cho anh ta sao?
“Cảm ơn ngài Trình!” Mã Uy đứng dậy, cung kính tránh sang một bên với dáng vẻ chờ Trình Kiêu dặn dò.
Trình Kiêu nói: “Nếu anh đại biểu cho Mã Tài tới đầu tư, vậy hãy làm cho thật tốt!”
Vẻ mặt Mã Uy kích động. Ý của Trình đại sư là bảo anh ta làm việc lại à?
“Vâng, tôi chắc chắn sẽ làm thật tốt!” Mã Uy kích động tới mức cả người đều run rẩy.
Giang Thượng Minh đứng ở bên cạnh cũng đầy vẻ chấn động.
Mã Uy là cháu trai của ông chủ Mã, không ngờ ở trước mặt Trình Kiêu còn khiêm tốn như vậy.
Vậy rốt cuộc Trình Kiêu này có lai lịch thế nào?
Xem ra, sau này mình phải cố gắng lôi kéo Trình Đông Hoa. Hình như quan hệ giữa Trình Kiêu và Trình Đông Hoa rất không tầm thường.
“Ông Trình, tôi sẽ không tham dự vào những chuyện còn lại nữa Tôi còn có việc bận, phải đi trước đây. Trình Kiêu mỉm cười lập tức rời đi.
“Tiểu Kiêu, lát nữa cậu qua nhà ăn bữa cơm đãi” Trình Đông Hoa không biết nên làm sao cảm ơn Trình Kiêu. Hơn nữa, ông ta vô cùng tò mò về người thanh niên thần bí này, rất muốn nói chuyện riêng với Trình Kiêu một lát.
“Bao giờ rảnh, tôi sẽ đi, tạm biệt!”
Lúc này, Trình Kiêu khẳng định sẽ không qua. Anh biết rõ Trình Đông Hoa chắc chắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Trình Kiêu cũng không biết nên giải thích thế nào, vẫn chờ qua một thời gian nữa, Trình Kiêu nghĩ xong nên trả lời thế nào mới về nhà.
Trình Kiêu trở lại khách sạn, tìm được Tô Lương Tử.