Quỷ Sói dùng móng vuốt sắc nhọn của mình cào đứt đám dây, rơi mạnh xuống đất. Tiếng cười chế giễu vang vọng không gian khi hắn nhìn chăm chăm vào Thần Sói:
“Haha! Cũng chỉ là những sợi dây vô dụng! Bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của ta!”
Ngay lập tức, hắn biến ra hàng loạt đầu lâu tấn công Thần Sói. Những chiếc đầu lâu xoay quanh ngài như một ma trận, liên tục lao vào từ nhiều phía.
Trong lúc đó, Thần Sói đã triệu hồi một thanh kiếm, c.h.é.m vỡ từng chiếc đầu lâu. Nhưng từ trong những mảnh vỡ, làn khói đen dày đặc bay ra, khiến ngài ho sặc sụa. Nhìn thấy vậy, ánh mắt Quỷ Sói sáng lên, hắn nhếch môi cười đắc ý:
“Sao vậy? Ngươi đã nhiễm độc rồi! Giờ thì hãy c.h.ế.t dần trong ma trận đầu lâu này đi!”
Ngay lúc đó, ả Người Rắn cũng tham chiến. Ả nhanh chóng dùng chiếc đuôi quấn lấy Thần Sói, cất giọng kiêu ngạo:
“Hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của ngươi! Ngươi sẽ không chỉ c.h.ế.t bởi ma trận này, mà còn bởi chính tay ta. Một khi bọn ta hợp sức, thì ngươi chẳng là gì cả!”
Ả liên tục quật đuôi vào Thần Sói, khiến ngài ngã xuống mặt đất, rồi lại kéo lên, lại ném ra xa. Ả không ngừng lặp lại hành động đó...
Trên đầu, những chiếc đầu lâu cũng đã hạ xuống cơ thể Thần Sói, bắt đầu cắn xé, khiến ngài đau đớn gào lên. Nhìn cảnh tượng Thần Sói thất thế, Quỷ Sói buông lời đầy ác ý:
“Bây giờ ngươi chỉ còn con đường chết! Hãy từ từ đón nhận cái c.h.ế.t của mình đi…”
Thần Sói nằm dưới đất một lúc trong cơn đau cùng cực. Một lúc sau, ngài nôn ra một viên ngọc, thì thào nói, vẻ đau đớn dần tan biến:
“Đây chính là Hồng Ngọc ta đã tu luyện suốt bao nhiêu năm… Thậm chí khi đắc đạo thành tiên, ta mới có được nó. Nhưng giờ để tiêu diệt các ngươi, ta không ngần ngại phá hủy nó… Dù có hồn bay phách lạc…”
Nói rồi Thần Sói bóp nát viên ngọc!
Toàn thân ngài lập tức phát ra ánh hào quang rực rỡ, trông như một vị tiên giáng thế:
“Giờ thì chúng ta hãy cùng hồn bay phách lạc đi!”
Ả Người Rắn bật cười, không mảy may sợ hãi lời đe dọa đó:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hồn bay phách lạc hôm nay chỉ có mỗi ngươi thôi! Bọn ta sẽ không c.h.ế.t dưới tay một kẻ vô dụng như ngươi!”
Ả lại dùng đuôi siết lấy Thần Sói, há miệng chuẩn bị phun lửa. Trong khi đó, Quỷ Sói tiếp tục điều khiển những chiếc đầu lâu phun khói độc. Thế nhưng, tất cả đều vô dụng, khi một luồng sáng chói lòa bỗng xuất hiện, ngăn chặn mọi đòn tấn công như một kết giới bảo hộ.
Tài
Thần Sói lạnh lùng nói:
“Những trò mèo của các ngươi không làm được gì ta đâu! Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau hồn bay phách lạc!”
Tôi thấy ngài nhắm mắt lại, khi cơ thể dần tan biến vào ánh sáng. Những luồng sáng ấy bay về phía Rắn Tinh và Quỷ Sói, trong chốc lát thiêu đốt cơ thể họ, khiến cả hai gào thét đau đớn...
“Không! Tại sao ta lại bị thiêu cháy? Cứu tôi với!”
Ả Người Rắn hoảng loạn khi ngửi thấy mùi thịt cháy khét trên thân mình. Ánh mắt mở to kinh hãi, ả hét lớn:
“Không lẽ ngươi thật sự định làm vậy? Ngươi thà c.h.ế.t để bảo vệ bọn chúng sao?”
Thần Sói khẽ thở dài, nhắm mắt lại, như đã chấp nhận số phận:
“Đúng vậy… Cái c.h.ế.t không phải là điều gì đáng sợ. Chỉ cần bảo vệ được người ta yêu thương, thậm chí cả những người vô tội, ta sẵn sàng chết…”
Ngọn lửa thiêng bắt đầu thiêu rụi kẻ thù trong tiếng la hét đầy tuyệt vọng:
“Không! Nóng quá! Dừng lại đi! Làm ơn dừng lại! Nóng quá ta c.h.ế.t mất!”
Tiếng gào thét vang lên thảm thiết, rồi cả hai cũng bị thiêu rụi, hóa thành tro bụi cuốn theo gió…
Tôi nhìn Thần Sói mà nước mắt không ngừng rơi…
Tôi bật khóc nức nở, chạy đến muốn ôm lấy thân thể ngài đang dần tan biến:
“Không… chuyện này không thể xảy ra được! Mình phải làm gì đó để cứu ngài…”
Tôi quỳ gục xuống mặt đất trong nỗi đau tận cùng, khi Thần Sói đã thực sự biến mất, hồn bay phách lạc...