Hạ Tuyên Dương được Nghiêm Mẫn Hành ôm đi ở trên bờ cát, xe của anh dừng ở trên đường cái cách xa nơi này hơn hai trăm mét.
Hạ Tuyên Dương còn nhỏ giọng nói: "Tiểu Ô, Lam Nhất, Lam Nhị..."
Nghiêm Mẫn Hành nói: "Yên tâm đi, bọn họ đều bình an vô sự."
Tạm thời còn chưa tìm ra Tiểu Ô, nhưng cậu ta không phải là mục tiêu mà mấy người kia muốn hạ thủ. Hiện tại có lẽ chỉ đang tạm thời hôn mê, hoặc là tạm thời bị hạn chế tiếp nhận thông tin mà thôi.
Nghiêm Mẫn Hành không thể nào tưởng tượng ra được, nếu như anh đến muộn một chút thì Hạ Tuyên Dương sẽ gặp phải chuyện gì.
Nữ vệ sĩ Lam Nhị bên cạnh Hạ Tuyên Dương sau khi phát hiện người đồng nghiệp tửu lượng rất tốt của mình vừa mới uống một chén rượu thì đã ngã xuống, bụng của cô cũng bắt đầu không thoải mái xong thì lập tức dùng di động gọi cho Nghiêm Mẫn Hành và Trần Xuyên, còn gửi một tin nhắn khẩn cấp đến nhóm vệ sĩ của Nghiêm Mẫn Hành để nhờ giúp đỡ: "Có người chuốc thuốc tôi và Lam Nhất, Tiểu Ô mất tích, độ nguy hiểm cảnh báo cấp một! SOS!"
Còn bổ sung cả thông tin định vị.
Cái cốc nước ép mà Lam Nhị vừa mới uống, do một vị nhân viên công tác nào đó đưa cho cô cũng có vấn đề, có cho thêm một liều lượng thuốc xổ khá lớn. Sau khi tiến vào toilet, cô còn phát hiện tín hiệu chung quanh bị che giấu.
Nghiêm Mẫn Hành nhận được tin tức nhờ giúp đỡ của Lam Nhị xong, vốn đang dùng tốc độ bình thường đi đến bờ biển đón Hạ Tuyên Dương về nhà, lập tức tăng tốc độ xe lên đến mức cao nhất.
Nếu không phải trên đường đang đuổi đến, cứ cách mỗi mấy phút là sẽ có thể nhận được tin tức báo bình an đến từ Lam Nhị cứ sau mỗi lần “xả lũ” rời khỏi nhà vệ sinh thì có lẽ là anh đã không nhịn được mà trực tiếp báo cảnh, hoặc là trực tiếp sai người mang máy bay trực thăng bay tới.
Xe lái đến nơi đây với tốc độ cao nhất, quãng đường xe vốn dĩ cần ba mươi phút mới đi đến, giảm xuống chỉ còn đến hai mươi phút.
Trên đường đi, Nghiêm Mẫn Hành tưởng tượng đến rất nhiều những tình huống xấu nhất, nhưng mà cũng may là anh vẫn tới kịp thời.
Về chuyện bại lộ ở trước mặt người khác chuyện hai chân của anh đã khá hơn...
Hiện tại bại lộ, với anh mà nói đúng là thời cơ có hơi sớm một chút, bởi vì muốn giả heo ăn thịt hổ nhất định phải nắm giữ rất nhiều tiên cơ.
Nhưng cứ giả què mãi thì cũng sẽ khiến anh trở nên vô cùng bị động.
Bây giờ Hạ Tuyên Dương rơi vào tình cảnh bị người ta mưu hại hạ dược, Lệ Bách Thành biết rõ Hạ Tuyên Dương là vợ của anh mà còn dám ngấp nghé, gốc rễ vấn đề vẫn là bởi vì bọn họ cho rằng chân của anh đã không thể tốt lên được, đoán sai sự quan tâm và coi trọng của anh dành cho Hạ Tuyên Dương.
Về phần những kẻ trước kia âm thầm muốn đẩy anh vào chỗ chết, anh đã thu thập được khá là nhiều chứng cứ đầy đủ, còn đã chuẩn bị chu toàn hết mọi thứ, chỉ chờ bọn họ xuất thủ lần nữa thì anh có thể hốt gọn bọn họ trong một mẻ.
Bây giờ để cho bọn họ biết được tin tức mà hai chân của anh đã khỏi hẳn, hẳn là sẽ có thể kí©h thí©ɧ bọn họ sớm xuất thủ một lần nữa.
Nghiêm Mẫn Hành ôm thiếu niên vào trong ngực, bước chân nhanh nhưng vẫn rất ổn, rất nhanh đã đi đến bên cạnh cái xe con màu đen dừng ở ven đường.
Chỗ ngồi phía sau xe khá là rộng rãi, tấm che trước sau và màn cửa sổ xe che nắng đã sớm được nâng lên.
Sau khi quay xong cảnh phim cuối cùng, Hạ Tuyên Dương đã tắm rửa, cũng đã thay cho mình một cái quần dài rộng rãi thoải mái.
Anh vội vàng đưa tay muốn cởϊ qυầи ra, thế nhưng càng nóng vội thì cái tay càng không làm được gì.
Hai chân anh sắp không khống chế nổi biến thành đuôi cá rồi!
Nghiêm Mẫn Hành trấn an vỗ vỗ lưng thiếu niên: "Dương Dương đừng nóng vội, tôi giúp em."
Đến khi trên đùi Hạ Tuyên Dương hoàn toàn không còn vải vóc trói buộc, sau một khắc, hai đôi chân liền thay đổi dần thành đuôi cá màu băng lam xinh đẹp.
Tóc, tai vây cá, mắt cũng đều thay đổi, chỉ có hai tay là còn khống chế, không thay đổi thành móng tay nhọn. Bởi vì ở trước mắt anh, là người yêu mà anh không phải cần phòng bị, cũng là người yêu anh tín nhiệm nhất, thân mật nhất ở cái thế giới này.
Hạ Tuyên Dương nghĩ, nếu như anh thật sự bị những người khác mang đi thì chỉ cần anh còn tồn tại một chút ý thức, anh tuyệt sẽ không để bất luận kẻ nào làm những chuyện quá trớn thân mật đối với anh.
Cho dù hai chân anh bởi vì kỳ tìm phối ngẫu mà biến thành đuôi cá, không chạy được trên mặt đất, nhưng anh cũng có móng tay dài nhọn có thể tự vệ.
Anh khác biệt với những nhân ngư yếu ớt khác, anh là bá vương trong những nhân ngư, bá vương ngư.
Tự xưng là bá vương ngư, Hạ Tuyên Dương giờ phút này lại vô cùng nhu thuận dính chặt lấy người, rồi dựa vào ngực Nghiêm Mẫn Hành, cái đuôi không ngừng cọ cọ lên trên người Nghiêm Mẫn Hành.
Còn hôn mυ"ŧ rồi gặm cắn lung tung ở trên mặt, cổ, xương quai xanh của Nghiêm Mẫn Hành.
Hạ Tuyên Dương không biết đã uống phải loại thuốc gì, mà kỳ tìm phối ngẫu lại đến trước thời hạn, đã vậy phản ứng còn mãnh liệt hơn cả kỳ tìm phối ngẫu đầu tiên trước đó.
Mùi sữa thơm cực kì nhạt, lúc này dần dần trở nên nồng nặc.
Cả tâm lý và sinh lý của Nghiêm Mẫn Hành đều vô cùng khát vọng Hạ Tuyên Dương, bị Hạ Tuyên Dương dùng bộ dáng này quyến rũ mạnh bạo thì trong đầu anh cũng chỉ toàn là những suy nghĩ không trong sáng.
Nhưng lý trí nói cho anh biết là không thể, bây giờ là trên xe, không gian chật hẹp chật chội, tiểu nhân ngư chắc chắn sẽ không thoải mái.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Nghiêm Mẫn Hành biết Hạ Tuyên Dương bây giờ vẫn còn chưa tiếp thụ được việc làm ở bên dưới.
Nghiêm Mẫn Hành tâm tâm niệm niệm khát vọng muốn "Ăn cá" rất lâu, nhưng cũng không hi vọng ăn Hạ Tuyên Dương dưới tình huống mà lý trí của anh không có chút tỉnh táo nào như này.
Đợi chút nữa để bác sĩ kiểm tra xem, nếu có thể, trước tiên sẽ tiêm thuốc ức chế cho Hạ Tuyên Dương, còn nếu thực sự không được thì sẽ suy nghĩ thêm những biện pháp giải quyết khác...
Đối mặt với Hạ Tuyên Dương đang điên cuồng hôn lên người, Nghiêm Mẫn Hành đành phải ôn nhu hôn lên môi thiếu niên, trấn an vỗ nhè nhẹ lên lưng và đuôi cá của anh: "Dương Dương, nhịn thêm một lát nữa, chúng ta sắp có thể trở lại một căn nhà khác của mình rồi."
Lúc Nghiêm Mẫn Hành vừa mới lên xe thì đã ra lệnh cho lái xe đi đến một vùng biển khác ở ngay bên cạnh vùng biển công cộng, tên là vịnh Áo Lam Hải, mất tầm mười phút lái xe.
Dự án ở vịnh Áo Lam Hải là do Nghiêm thị khai thác, rất nhiều phú hào ở Giang thành đều đặt mua biệt thự Hải Hoa ở vịnh Áo Lam Hải, nơi này không mở cửa cho khách du lịch.
Nghiêm Mẫn Hành dự sẽ lưu lại tầm mười căn, cho các phú hào thuê dùng dần.
Trong đó một căn có view tốt nhất thì thuộc về Nghiêm Mẫn Hành, sẽ có một người định kỳ tới quét dọn.
Lúc nhận được tin tức nhờ giúp đỡ của Lam Nhị, anh đã gọi điện bảo bác sĩ cá nhân của Nghiêm gia hướng đi qua bên vịnh Áo Lam Hải này.
Hơn mười phút, Nghiêm Mẫn Hành dùng chăn lông màu lam nhạt bọc lấy đuôi cá của Hạ Tuyên Dương, ôm anh xuống xe.
Chờ anh ôm Hạ Tuyên Dương đi vào biệt thự vịnh Áo Lam Hải, bác sĩ cá nhân cũng đã theo sát phía sau.
Bác sĩ Tống ba mươi tám tuổi, là một trong những bác sĩ cá nhân mà được Nghiêm Mẫn Hành tin tưởng nhất, vết thương ở chân Nghiêm Mẫn Hành chính là nhờ vị bác sĩ này một tay giải phẫu rồi điều trị cho khỏi.
Bác sĩ Tống cẩn thận quan sát trạng thái của Hạ Tuyên Dương, nói: "Nghiêm tổng, tôi nghiên cứu không nhiều về các chứng bệnh của nhân ngư, bây giờ chỉ có thể nhìn đại khái. Theo tôi thấy, phản ứng của cậu Hạ mãnh liệt hơn một chút so với các nhân ngư bình thường đang trong kỳ tìm phối ngẫu, cụ thể phải thử máu mới có thể phân tích ra được là cậu ấy đã trúng thành phần thuốc gì. Tạm thời không đề nghị tiêm thuốc ức chế, bởi vì chưa chắc đã hữu dụng, mà còn có thể sẽ làm phản tác dụng."
Trạng thái hiện tại của Hạ Tuyên Dương chính là, trong đầu anh lúc này đều chỉ có sεメ sεメ và sεメ, nhưng vẫn còn miễn cưỡng bảo lưu được một chút sự thanh tỉnh.
Anh không muốn làm kiểm tra sức khoẻ, liều mạng chui vào trong ngực Nghiêm Mẫn Hành, hai tay ôm chặt lấy cổ của anh.
"Ô ô, Dương Dương không muốn bị rút máu, cũng không muốn uống thuốc ức chế, em chỉ muốn anh thôi..."
Nghiêm Mẫn Hành ôm eo Hạ Tuyên Dương, tránh cho anh ngã sấp xuống, bất đắc dĩ nhìn về phía bác sĩ Tống.
Bác sĩ Tống đẩy kính mắt, khá là bình tĩnh nói: "Chỉ cần là một loại dược vật có tình trợ hứng thì đều có thể thông qua kết hợp để làm dịu đi, nếu như vượt qua chu kỳ bảy ngày dài nhất trong kỳ tìm phối ngẫu của nhân ngư mà còn không làm dịu được thì mới cần khai thác thủ đoạn trị liệu dược vật.
Nhưng mà vì đề phòng lỡ như, tôi vẫn cần phải rút hai ống máu, một ống dùng để phân tích thành phần dược vật được đưa vào trong cơ thể Hạ tiên sinh, một ống để kiểm trắc cấp bậc tổng hợp gen phân hóa nhân ngư."
Nghiêm Mẫn Hành hiểu rõ ngụ ý của bác sĩ Tống, nhìn từ trình độ phân hóa bề ngoài của Hạ Tuyên Dương thì chuyện anh là nhân ngư cấp A đặc biệt gần như là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng nếu như Hạ Tuyên Dương là nhân ngư cấp S thì sao...
Vậy tuyệt đối không thể đi đến những bệnh viện công khác để kiểm tra sức khoẻ được, chỉ có thể làm ở bệnh viện cá nhân của Nghiêm gia, qua tay những người nhất định có thể tin được.
Mặc kệ cấp bậc chân thực của Hạ Tuyên Dương là như thế nào thì cấp bậc mà anh có thể để lộ ra với bên ngoài chỉ có thể là cấp A đặc biệt mà thôi.
Nhân ngư cấp S thực sự quá hiếm có, nếu Hạ Tuyên Dương thật sự là cấp S, thân phận còn công bố ra ngoài, Nghiêm Mẫn Hành sợ mình cũng khó có khả năng bảo hộ được anh.
Cũng có một người từng công khai là nhân ngư cấp S, nhưng người ta là nữ vương một nước.
Hạ Tuyên Dương cũng nghe được lời bác sĩ Tống, anh hiện tại mặc dù khó chịu, nhưng dược hiệu vừa mới bộc phát không lâu nên trạng thái của anh hiện tại còn chưa tới mức hoàn toàn không thể nhịn được.
Anh đành phải phối hợp với bác sĩ Tống, để ông rút hai ống máu.
Ở chỗ vịnh Áo Lam Hải này có một bệnh viện cộng đồng cỡ nhỏ, với thân phận bác sĩ cá nhân của Nghiêm Mẫn Hành, bác sĩ Tống có thể mượn thiết bị chữa bệnh bên trong để dùng.
Nghiêm Mẫn Hành dặn dò: "Số liệu nhớ phải giữ bí mật, làm xong phân tích thì nhớ thanh trừ vết tích."
Bác sĩ Tống: "Đương nhiên, tôi hiểu mà, chậm nhất sáng mai là sẽ có thể ra được kết quả."
Trước khi đi, bác sĩ Tống lại quay đầu lại dặn dò: "Trước lúc mà tôi còn chưa phân tích ra được thành phần thuốc bên trong người cậu Hạ thì tôi sáng kiến hai vị tối nay trước tiên hãy làm tốt biện pháp phòng hộ cái đã, chờ trạng thái thân thể điều chỉnh rồi hẵng có con sau."
Sau khi bác sĩ Tống đi, mấy vệ sĩ tùy thân của Nghiêm Mẫn Hành cũng đã kiểm tra xong tình huống an toàn của cả tòa nhà.
"Báo cáo Nghiêm tiên sinh, lầu một lầu hai kiểm tra hoàn tất, xác nhận an toàn."
“Lam Nhất Lam Nhị đã được đưa đi đến bệnh viện, Ô tiên sinh cũng đã được tìm thấy, không bị thương, anh ta bị người ta cướp điện thoại, khóa trái nhốt trong một phòng kho."
Hạ Tuyên Dương được Nghiêm Mẫn Hành ôm cũng nghe thấy, đầu óc anh hỗn độn, nhưng cũng dâng lên mấy phần phẫn nộ.
Rốt cuộc là ai, vì tính toán anh mà không tiếc làm đến mức độ như vậy? !
Nếu như anh cẩn thận một chút, không tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài, có lẽ mọi chuyện đã không như vậy.
Nghiêm Mẫn Hành ôm chặt tiểu nhân ngư hơi co rúm lại một chút ở trong ngực của anh, tỉnh táo phân phó với vệ sĩ: "Ừm, buổi tối các cậu đợi ở lầu một, thay phiên trực ban, không có mệnh lệnh của tôi không được tùy tiện lên lầu hai."
Các vệ sĩ đồng thanh nói: "Rõ!"
Về phần Trần Xuyên trợ thủ đắc lực của Nghiêm Mẫn Hành thì vẫn còn ở lại chỗ kia, loại bỏ kẻ đứng phía sau mọi chuyện.
Nghiêm Mẫn Hành ôm Hạ Tuyên Dương lên phòng ngủ chính lầu hai.
Cái gọi là biệt thự Hải Hoa, chính là một gian phòng có một cái cửa sổ to sát đất, có thể nhìn thấy biển cả dưới bóng đêm mỹ lệ tĩnh mịch.