"Là Trạch An nói cho ta, nó để ý thấy con không thoải mái. Không nghĩ đến đứa nhỏ này còn có phần tinh tế như vậy. Xem ra hai đứa con không phải một chút tình cảm cũng không có."
Tôi cầm điện thoại đi tới trước mặt Lâm Trạch An, anh ấy đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, không biết đang nghĩ gì.
"Cảm ơn Trạch An, sao anh lại biết em nhớ người nhà?"
Lâm Trạch An chớp chớp đôi mắt mù sương nói với tôi: "Bởi vì Niệm Niệm khổ sở, anh khổ sở liền nhớ cha mẹ và Niệm Niệm."
Anh ấy cũng đem tôi trở thành người nhà. Chúng ta chính là người một nhà. Tôi ngồi vào bên cạnh anh ấy. Lâm Trạch An cẩn thận từng ly từng tí đưa tay đặt lên bụng tôi. Đã sáu tháng rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sinh mệnh nhỏ trong bụng tôi còn 4 tháng nữa sẽ ra đời.
"Thật sự có em bé sao? Giống anh?"
"Đúng vậy, nhưng mà rất nhỏ."
"Có điều sẽ lớn lên, đứa nhỏ lớn rất nhanh, các em gái trong nhà em cũng vậy, chúng ta sẽ cùng nhìn nó lớn lên."
Lâm Trạch An sờ sờ mắt mình.
"Nhưng anh không nhìn thấy phải làm sao?"
"Không sao cả, em và con có thể nhìn thấy anh, làm đôi mắt của anh."
"Hừ, nói xin lỗi có tác dụng gì? Chuyện đã xảy ra rồi, cô cũng nói ra rồi."
Tôi gian nan nắm chặt tay: “Dì, cầu xin dì nể tình đứa nhỏ của Trạch An trong bụng con..."
"Nếu mẹ con xảy ra chuyện, con sợ..."
Mẹ Lâm nhìn bụng tôi: "Ý cô là gì?"
Tôi sờ sờ bụng mình, quyết tâm tàn nhẫn nói:
"Con thừa nhận con là vì tiền mới cùng Trạch An sống chung, mới cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ấy. Nhưng nếu nói được con sẽ làm được, đứa nhỏ con nhất định sẽ sinh ra, cũng cầu xin dì cho con mượn ba vạn, con sẽ viết giấy nợ ấn dấu vân tay, đời này nhất định trả được."
"Loảng xoảng!"
Một tiếng đẩy cửa thật mạnh, chúng tôi nhìn thấy Lâm Trạch An đứng ở cửa. Vẻ mặt anh ấy ngưng trọng, trong miệng lầu bầu nói: