Lại lần nữa mở mắt, tôi chính là lấy trạng thái linh hồn phiêu trên không trung. Tôi chết rồi, do trên đường kẹt xe, xe cứu thương không tới kịp.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tôi lúc trên xe dường như không được nữa rồi, giữ một hơi thở đến bệnh viện, sinh con, xuất huyết nhiều khó sinh chết rồi. Tôi đứng ở trên không trung trong phòng phẫu thuật, nhìn thấy các bác sĩ đắp khăn trải giường màu trắng lên mặt tôi.
Bác sĩ không quan tâm, anh ta đem đứa bé sơ sinh đưa cho chị gái, sau đó khom mình cúi đầu: "Vô cùng xin lỗi, cô Hứa Biến Đế trong quá trình phẫu thuật do không cấp cứu kịp thời, vào 13:38 phút đã qua đời, đây là bé gái cô ấy sinh ra."
40
Tôi thấy chị gái đầu tiên sửng sốt, sau đó ôm chặt lấy đứa bé ngồi phịch xuống đất. Chị ấy từ thất hồn lạc phách, đến tức giận rống to: "Vì sao? Vì sao không cứu được?"
"Em gái tôi mới bao lớn chứ?"
Em bé bị dọa khóc to. Cha mẹ Lâm Gia cũng đỏ bừng hai mắt, không ngừng lẩm bẩm nói: "Sao có thể..."
Hiện trường nhất thời hỗn loạn. Tôi nhìn Lâm Trạch An đơn độc đợi ở bên kia, đi qua chọc chọc bác sĩ hỏi: "Niệm Niệm đâu?"
Tôi cảm thấy anh ấy không hiểu qua đời có ý nghĩa gì. Bác sĩ chỉ thở dài, đi vào phòng phẫu thuật.
Ai cũng không ngờ tới Lâm Trạch An giờ phút này đột nhiên nổi điên.
"Mọi người! Tất cả mọi người đều vì tôi không nhìn thấy mà đem Niệm Niệm giấu đi rồi!"
"Đều bắt nạt cô ấy, tất cả mọi người đều bắt nạt cô ấy!"
Toàn bộ hành lang đều là tiếng rống phẫn nộ của anh ấy. Chị gái tôi toàn thân run rẩy, trấn an đứa nhỏ trong lòng. Cha mẹ Lâm gia nhắm mắt, lặng lẽ không lên tiếng. Lần này vẫn như cũ không ai để ý tới Lâm Trạch An.
Anh ấy vẫn luôn là tồn tại cô độc.
"Bịch" một tiếng, Lâm Trạch An ngất xỉu ngã trên đất.