Lúc chia tay cha tôi ôm tôi khóc lớn, nhưng khóe miệng lại không nhịn được giương lên.
"Con gái, ngoan ngoãn sinh con dưỡng cái nhé!"
Tôi lại nhân lúc người Lâm gia không chú ý, lặng lẽ túm tay ông ấy, lặp lại khẩn cầu nói: "Đây là tiền trong nhà, tiền trong nhà."
Cha tôi hay đánh bài, thường xuyên cầm tiền ra ngoài, thua hết say rượu trở về. Ai cũng không dám mắng ông ấy, nếu không sẽ bị đổi lấy một trận đòn đau. Mặc dù là lúc chia tay, tôi cũng không dám yên tâm.
Lâm gia đối với cái địa phương nhỏ của chúng tôi rất nổi danh.
Sống ở thị trấn, hai người già chỉ có duy nhất một người con trai. Là một tên ngốc mù. Ai ai cũng nói nhà chúng tôi bán con gái, nhưng tôi lại cảm thấy như được ban ân. Cùng với loại người này kết hôn, còn tốt hơn kết hôn với một lão trung niên hơn bốn mươi tuổi. Càng tốt hơn gả cho kẻ vũ phu đã lấy qua mấy đời vợ. Lại càng tốt hơn đàn ông say rượu chơi gái không có trách nhiệm.