Mặt ta lập tức trắng bệch, m.á.u như đông lại trong huyết quản, môi run run chưa kịp nói gì, bỗng nhiên cổ đau nhói, cả người rơi vào bóng tối.
Trong cơn mơ, ta không biết mình đang ở đâu.
Bốn phía chỉ toàn tuyết trắng, lạnh đến thấu xương, cái lạnh len lỏi vào từng khớp xương, khiến toàn thân ta cứng đờ.
Ở phía xa, một bóng dáng màu đỏ thấp thoáng hiện lên.
Không kịp suy nghĩ, ta lao vội về phía đó...
"Tử Huyên!"
Ta hốt hoảng kêu lên, giật mình tỉnh dậy.
"Cô gia! Cuối cùng cô gia cũng tỉnh rồi!"
Ta nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt lo lắng và mệt mỏi của Mã Lăng Thự.
Ta day trán, cảm giác như mình đã ngủ rất lâu, toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào. Ta nhớ, hôm đó giữa tuyết trắng, dường như đã bị Dung Bạch đánh ngất…
"Tử Huyên đâu!" Ta sợ hãi mở to mắt, luống cuống túm lấy tay áo Mã Lăng Thự, giọng nói run rẩy.
Hắn sững người, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp, cuối cùng cắn môi đáp:
"Cô gia đừng lo, hắn không sao."
Ta thở phào nhẹ nhõm, như có một tảng đá nặng trịch được gỡ xuống khỏi tim.
Nhưng chưa kịp bình tâm, Mã Lăng Thự lại chậm rãi nói tiếp:
"Chỉ là…"
"Chỉ là cái gì?" Ta gấp gáp hỏi.
Mã Lăng Thự cắn chặt môi, giọng nói như bị bóp nghẹt:
"Hắn… hiện tại đang bị Dung Bạch nhốt trong phủ tướng quân, còn phái trọng binh canh giữ, không cho bất cứ ai vào thăm. Hôm trước ta chỉ đứng ngoài cổng phủ một lát, nàng ta thấy ta liền sai người đuổi đi ngay."
Ta siết chặt tay.
Không cho gặp mặt ư? Dung Bạch thực sự định giam giữ hắn trong phủ tướng quân suốt đời sao?
Nàng ta… điên rồi sao?!
Mã Lăng Thự cúi thấp đầu, giọng nói mang theo sự hối lỗi nặng nề:
"Cô gia... Hôm đó Lâm Tử Huyên bị thương đều là lỗi của ta. Ta không nên tranh giành Chu Chu với Dung Hành..."
Ta cau mày:
"Ngươi nói, những kẻ đó là do Dung Hành phái đến?"
"Ngoài hắn ra còn ai vào đây nữa!" Mã Lăng Thự kích động quát lên, nhưng ngay sau đó giọng nói dần nhỏ lại, tựa như ngọn nến sắp tắt:
"Trước đó ta đã lén hối lộ một tên gia nhân trong phủ Dung Hành, nhờ hắn lén thả mấy con chuột c.h.ế.t vào chăn đệm của hắn. Vốn dĩ mọi chuyện diễn ra rất kín kẽ, nhưng sau đó tên gia nhân kia lại tham lam, còn dám ăn trộm bạc của Dung Hành. Thế là bị tra ra, ngay cả ta cũng bị liên lụy…"
Nghe xong, lòng ta chùng xuống:
"Ngươi còn dám trêu chọc Dung Hành? Ta đã nói với ngươi từ trước rồi, hắn không phải kẻ dễ đối phó! Sao ngươi lại—"
Nhưng khi ngước lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Mã Lăng Thự, ta lại không thể nói thêm lời trách mắng nào nữa.
Hắn cúi đầu, giọng nói lạc đi, run rẩy:
"Ta… chỉ là không cam tâm… Ta biết bản thân xấu xí, ngu dốt, chẳng thể nào tranh giành với Dung Hành. Nhưng khi nhìn thấy cô gia và Lâm Tử Huyên hạnh phúc như vậy, trong lòng ta lại dâng lên một chút ảo tưởng… Nếu như ta cố gắng thêm chút nữa, nếu như ta đối xử tốt với Chu Chu hơn một chút… có khi nào, nàng ấy sẽ thích ta không?"
"Mã Lăng Thự…"
"Không sao rồi." Hắn bỗng bật cười, nhưng nụ cười vô cùng chua xót, đôi mắt u ám như thể vừa đánh mất tất cả:
"Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ dám mơ mộng nữa."
Hắn nắm chặt tay, gân xanh nổi lên. Nhưng giọng nói lại cố gắng tỏ ra thản nhiên:
"Dù sao cũng chỉ là một kỹ nữ, ta chỉ cần nhắm mắt một cái là có thể quên nàng ta thôi."
Hắn nói xong liền đứng bật dậy, vội vàng dùng tay áo lau khuôn mặt mình, rồi quay đầu bỏ đi:
"Cô gia nghỉ ngơi đi, ta đi báo tin cho lão gia rằng cô gia đã tỉnh lại."
Nhưng hiện giờ, phủ tướng quân canh phòng nghiêm ngặt, Dung Bạch còn cố ý phái thêm quân lính trấn giữ, riêng trước cổng lớn đã có hai hàng thị vệ tay cầm đại đao đi tuần tra.
Muốn lẻn vào phủ tướng quân, chẳng khác nào lên trời.
Mấy ngày nay, chỉ có một người duy nhất được tự do ra vào phủ tướng quân—chính là lão đại phu phụ trách chữa trị cho Lâm Tử Huyên.
Vì thế, ta và Mã Lăng Thự quyết định bắt đầu từ người này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau khi điều tra, chúng ta phát hiện lão đại phu kia tên là Tiêu đại phu, y thuật cao minh nhưng lại không vợ con, cả đời chỉ thích cầm bạc đi thanh lâu vui vẻ. Hễ tiêu hết tiền thì lại đi khám bệnh kiếm tiền tiếp, cứ thế luân hồi như một kẻ lao động miệt mài.
Thanh lâu mà hắn thường lui tới là Hồng Ngọc Các—một kỹ viện có tiếng ở kinh thành. Ở đó, không chỉ có nữ nhân xinh đẹp mà còn có tài năng xuất chúng, kể cả quan lại quyền quý cũng thường xuyên đến.
Mã Lăng Thự vốn là khách quen ở Hồng Ngọc Các, hắn đã dặn lão tú bà rằng nếu Tiêu đại phu xuất hiện, nhất định phải mời hắn vào gian phòng của chúng ta.
Khoảng nửa tuần trà sau, cánh cửa đột nhiên bị đá văng ra.
"Các ngươi muốn làm gì ta?! Thả ta ra!"
Nhìn thấy Tiêu đại phu bị trói gô như bánh chưng khiêng vào, trái tim treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng được đặt xuống.
Khóe môi ta khẽ cong lên.
Tiêu đại phu trông thấy nụ cười của ta, ánh mắt lập tức lóe lên sự hoảng sợ, như thể hắn sắp bị ép gả cho một kẻ vô lại nào đó:
"Các ngươi muốn gì?!"
Mã Lăng Thự vội ho một tiếng, tỏ ra đường hoàng, tiến tới tháo dây trói cho hắn, còn ân cần dìu hắn ngồi xuống ghế, cười tươi rói:
"Tiêu đại phu, đừng sợ, chúng ta chỉ muốn nhờ ông một chuyện nhỏ thôi. Ta có một người bạn đang làm việc trong phủ tướng quân, ta thường xuyên vào đó thăm hắn, nhưng không biết gần đây vì lý do gì mà Dung Bạch lại phong tỏa phủ, không cho ai ra vào. Vì vậy, ta muốn nhờ đại phu giúp ta một chút, ngày mai khi vào phủ chẩn bệnh, hãy cho ta đi cùng—"
"Không được!" Tiêu đại phu lập tức lắc đầu từ chối:
"Chẳng may bị phát hiện, Dung tướng quân trách tội xuống, một kẻ dân đen như ta sao gánh nổi!"
Mã Lăng Thự vẫn giữ nụ cười:
"Dung tướng quân là người độ lượng, lòng dạ rộng rãi, sẽ không trách tội ông đâu. Hơn nữa, chúng ta chỉ lẻn vào một lúc, sẽ không có ai phát hiện cả."
"Không được, tuyệt đối không được!"
Mã Lăng Thự bắt đầu mất kiên nhẫn, gầm nhẹ:
"Lão có ăn gan hùm mật gấu không mà dám từ chối chúng ta?!"
"Năm trăm lượng!" Ta thản nhiên đặt một xấp ngân phiếu lên bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn:
"Cho ông năm trăm lượng, ngày mai mang ta vào phủ tướng quân."
Tiêu đại phu không chút do dự, vỗ bàn:
"Thành giao!"
Có lẽ hắn cảm thấy mình đáp ứng quá nhanh, nên lập tức sửa giọng, làm bộ nghiêm túc nói:
"Khụ khụ, năm trăm lượng không quan trọng, quan trọng là ta có một tấm lòng nhân hậu, luôn muốn cứu giúp người khác."
Ta thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại nhớ ra một chuyện, khẽ cắn môi hỏi tiếp:
"Lâm Tử Huyên… tình hình của hắn thế nào rồi? Dạo gần đây có chuyện gì bất thường không?"
"Chuyện này không thể nói được."
Ta nhíu mày, định gặng hỏi thêm thì hắn lại nói tiếp:
"Trừ phi… trả thêm tiền."
Ta: "……"
^^
Tiêu đại phu vui vẻ gom đống ngân phiếu lại, xếp chỉnh tề nhét vào tay áo, sau đó mới nói:
"Gần đây trong phủ tướng quân thực sự có chuyện lạ liên quan đến Lâm công tử."
Hắn dừng lại, như thể cố ý tạo ra bầu không khí căng thẳng, rồi mới chậm rãi nói:
"Gần đây, trong phủ Dung Bạch xuất hiện một đạo sĩ."
"Đạo sĩ?"
"Đúng vậy. Mà không chỉ vậy, dạo gần đây kinh thành còn xảy ra một chuyện chấn động nữa…"
"Chuyện gì?"
Tiêu đại phu ho nhẹ, ánh mắt lấp lánh hứng thú:
"Có một người phụ nữ tên là Phan Tiểu Liên, sau lưng chồng mình là Đại Vũ đã ngoại tình với gã hàng xóm lão Vương. Không chỉ vậy, nhân lúc Đại Vũ bị bệnh, ả ta còn âm thầm bỏ thuốc độc vào canh cho chồng uống. Nhưng không ngờ, Đại Vũ đã sớm đề phòng, giả vờ uống thuốc rồi giả chết. Khi lão Vương đến phòng chúc mừng, Đại Vũ đột nhiên bật dậy như mãnh hổ, c.h.é.m c.h.ế.t cả hai kẻ phản bội ngay tại chỗ!"
Nghe đến đây, ta giật mình, não bộ bỗng hoạt động hết công suất.
Tiêu đại phu nhún vai, tiếp tục nói:
"Mà người đã tiên đoán chính xác toàn bộ chuyện này… chính là đạo sĩ đang ở trong phủ Dung Bạch!"
Tiêu đại phu đột nhiên dừng lại, gãi đầu suy nghĩ rồi nói tiếp:
"Nhưng ta vẫn cảm thấy đạo sĩ này không đáng tin. Một hôm ta vô tình nghe thấy hắn và Dung Bạch nói chuyện, cái gì mà ‘tiền kiếp’, ‘nhân quả’, ‘khôi phục ký ức’… nghe cứ thần thần bí bí, thật khó tin! Ta thì không tin mấy chuyện này, chẳng lẽ hắn thực sự có thể khiến người ta nhớ lại ký ức kiếp trước sao?"