“Nhưng nếu để hắn nhớ lại những ký ức của kiếp trước, để tránh rối loạn tinh thần, rất có thể hắn sẽ quên hết những gì đã xảy ra trong kiếp này.”
Đầu óc ta nổ tung, không thể tin nổi:
Lâm Tử Huyên… sẽ quên ta sao?
“Được rồi, đạo trưởng, mau bắt đầu đi.”
Dung Bạch cong môi, liếc nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự khiêu khích.
Đạo sĩ lấy ra một lá bùa từ trong hộp gỗ đen, nói:
“Dung tướng quân, lá bùa này là độc nhất vô nhị. Trên đó có ghi ngày sinh tháng đẻ của hai người. Sau khi làm phép, nó sẽ tan vào nước, ngươi mang đến cho Lâm công tử uống.”
Dung Bạch gật đầu.
Đạo sĩ nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm đọc chú, rồi bỗng dưng hét lớn một tiếng, lá bùa đột nhiên bay lên không trung.
Thanh kiếm gỗ đào trong tay đạo sĩ khẽ chỉ một cái, lá bùa bùng cháy, khói xanh tỏa ra, chỉ còn lại tro tàn rơi xuống một chiếc bát.
“Hãy cho Lâm công tử uống nó.”
Dung Bạch cầm lấy chiếc bát, ánh mắt trầm tư nhìn thứ nước trong tay, hít sâu một hơi, từng bước từng bước đi về phía giường.
Ta cắn chặt môi.
Trong giây lát, vô số ký ức vỡ vụn hiện lên trong đầu ta—
Ngày đầu tiên gặp gỡ, Lâm Tử Huyên bị ép quỳ dưới đất, tức giận trợn mắt nhìn ta, nói ta là một kẻ keo kiệt, không biết liêm sỉ.
Lần đầu tiên ta tỏ tình, hắn vẫn chưa thích ta, nhưng đôi tai trắng như ngọc đã đỏ bừng.
Ta mất bao nhiêu công sức sắp xếp lại phòng ở cho hắn, mua đàn, mua chó con cho hắn...
Hắn vì ta mà học cách kinh doanh, tặng ta ngọc bội, vì ta mà chịu một nhát dao…
Và cả nụ hôn dưới pháo hoa hôm ấy.
Tất cả mọi hình ảnh đều trở nên vô cùng rõ ràng, như thể vừa mới xảy ra.
Nếu hắn quên ta…
Đột nhiên, ta nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, trong mơ, ta đã thấy cảnh ngày ta cập kê, Lâm Tử Huyên mang hai trăm năm mươi lượng bạc đến từ hôn.
Nếu Lâm Tử Huyên thật sự quên ta…
Hắn nhất định sẽ làm như vậy.
Ngực ta thắt lại như bị đè bởi cả ngàn cân đá, đầu ngón tay run rẩy.
Không được. Ta không muốn hắn quên ta.
Ta nhìn chằm chằm vào bát nước phù chú, nghiến răng, cố hết sức hất tung mấy tên lính canh, nhân lúc bọn chúng chưa kịp phản ứng, ta lao thẳng về phía Dung Bạch.
“Bịch” một tiếng.
Dung Bạch vung tay, ta bị nàng ta đánh văng ra, lưng đập vào chân bàn, chân ta đập mạnh vào thành gỗ, m.á.u tươi lập tức tràn ra khỏi mắt cá chân.
Đau quá. Nhưng không đau bằng trái tim ta lúc này.
Bởi vì ta đã nhìn thấy—Dung Bạch đưa bát nước lên miệng Lâm Tử Huyên, chậm rãi đổ vào.
Xong rồi.
Trong giây phút ấy, ta cảm thấy toàn bộ m.á.u trong cơ thể như đông lại.
Không biết đã qua bao lâu.
“Lâm Tử Huyên, ngươi tỉnh rồi.”
Ta hơi run rẩy, không dám ngẩng đầu lên. Nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Bỗng nhiên, có một cái bóng phủ lên đầu ta, giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên:
“Ngươi… là ai?”
Ta im lặng cắn môi, trong lòng trống rỗng, co rúm lại như một con thú nhỏ bị tổn thương.
Có người hoảng hốt ngồi xổm xuống, nâng mặt ta lên, dùng tay vụng về lau nước mắt của ta, giọng nói tràn đầy áy náy:
“Ninh Tang Giản… Xin lỗi… Ta chỉ đùa một chút thôi, đừng khóc nữa.”
Ta bỗng khựng lại, nín khóc, trợn mắt nhìn hắn:
“Ngươi không mất trí nhớ?”
Lâm Tử Huyên ngẩn ra, vẻ mặt có chút bối rối:
“Cái gì mà mất trí nhớ?”
Trong đôi mắt đen láy của hắn thoáng hiện lên một tia khó chịu, lại xen lẫn chút lúng túng:
“Chẳng qua ta chỉ giận nàng mấy ngày nay không đến tìm ta, nên muốn dọa nàng một chút thôi. Với lại, ta bị thương ở bụng, chứ đâu phải bị va vào đầu, sao lại mất trí nhớ được?”
Ta ngây người.
Cả người như hóa đá.
Một lát sau, ta ngơ ngác hỏi:
“Vậy… ngươi còn nhớ chuyện của ngươi và Dung Bạch không?”
Lâm Tử Huyên đáp không chút do dự:
“Tất nhiên là nhớ rồi. Ta và Dung đệ đã kết bái huynh đệ, bây giờ chúng ta là huynh đệ một đời một kiếp.”
Ta chớp chớp mắt, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Dung Bạch.
Nàng ta cứng đờ cả người, trong đôi mắt dường như có một lớp sương mờ bao phủ.
“Tại sao… có thể như vậy?”
Vị đạo sĩ bên cạnh cau mày, lẩm bẩm:
“Rõ ràng thời gian và ngày sinh tháng đẻ đều đúng, sao lại có thể xảy ra sai sót được…”
“Nếu không phải bùa có vấn đề…”
Vị đạo sĩ vừa dứt lời, bỗng nhiên trợn tròn mắt như bừng tỉnh, vỗ tay nói:
^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Trừ khi… trừ khi hắn thật lòng trân quý kiếp này, không muốn nhớ lại kiếp trước.”
Dung Bạch sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt như tờ giấy.
“Thì ra là như vậy….”
Vị đạo sĩ thở dài một hơi:
“Nhân quả kiếp trước gieo, kiếp này phải trả, duyên phận đã hết, không thể cưỡng cầu.”
Những bông tuyết lớn chậm rãi rơi xuống, phủ trắng mặt đất.
“Tang Giản, nàng có cảm thấy đi như thế này quá chậm không?”
Ta lúng túng đứng giữa trời tuyết, nhìn hắn trách móc:
“Chân ta bị thương mà!”
Hắn nhíu mày:
“Ta không có ý đó.”
Ta hơi cáu, bắt đầu làm nũng:
“Ngươi chính là có ý đó! Còn chưa thành thân mà đã ghét bỏ ta rồi!”
Lâm Tử Huyên sững người một chút, rồi đột nhiên bật cười, hắn đưa tay lên che mắt, sau khi cười đủ, hắn mới hạ tay xuống.
Hắn đột nhiên xoay người, cúi thấp người xuống, rồi quay đầu lại nhìn ta:
“Lên đây, ta cõng nàng.”
Ta sững sờ nhìn bóng lưng hắn, trái tim khẽ run lên.
Ta nhẹ nhàng vòng tay qua cổ hắn, hít một hơi thật sâu, rồi áp mặt vào lưng hắn.
Sau đó—
“Cô gia!”
“Ninh tiểu thư!”
Có hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Ta nằm trên lưng Lâm Tử Huyên, lười biếng không muốn động đậy, ta giơ tay lên, nhẹ nhàng chọc chọc vào lưng hắn.
Lâm Tử Huyên hơi cứng người, nhưng lại không kiềm chế được mà khẽ cong môi, sau đó xoay người lại.
Mã Lăng Thự và Tiêu đại phu run lập cập chạy đến, trên người phủ đầy tuyết.
Mã Lăng Thự nhìn ta, lập tức tỏ vẻ ấm ức, lên tiếng oán trách:
“Cô gia, tại sao người lại rời khỏi phủ mà không đợi Tiểu Thự! Chẳng lẽ Tiểu Thự không đủ đáng yêu sao?”
Ta có chút chột dạ.
Vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, ta hoàn toàn quên mất Mã Lăng Thự.
Tất nhiên ta không thể nói ra sự thật này.
“À… Tiểu Thự à, vừa rồi ngươi đi đâu vậy?”
Mã Lăng Thự và Tiêu đại phu liếc nhìn nhau, cả hai cùng cúi đầu, tỏ vẻ không dám nói thật.
“Cô gia, ta nói người đừng giận nhé.”
Ta cảm thấy hơi lo lắng:
“Có chuyện gì?”
Mã Lăng Thự gãi đầu, cẩn thận giải thích:
“Vừa nãy ta bảo Tiêu đại phu đưa ta đến viện của vị đạo sĩ kia, đúng lúc hắn không có trong phòng, ta liền lục lọi xung quanh, ai ngờ tìm thấy một lá bùa kỳ quái trong hộp, trên đó còn ghi ngày sinh tháng đẻ của Lâm Tử Huyên và Dung Bạch.”
Tiêu đại phu cũng lập tức phụ họa:
“Đúng vậy! Hai người mới là mối nhân duyên trời định, sao có thể để sinh thần bát tự của Lâm công tử đặt chung với người khác được?”
Có người phụ họa, Mã Lăng Thự lập tức lấy lại khí thế, nói đầy chính nghĩa:
“Thế là ta liền xóa tên Dung Bạch đi, thay bằng ngày sinh tháng đẻ của cô gia!”
Ta cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, tiếng ong ong vang lên, không thể nghe được gì nữa.
Thì ra…
“Tiểu Thự, ngươi…”
Nghe tiếng ta gọi, Mã Lăng Thự giật mình, cúi đầu nói lí nhí:
“Cô gia, ta chỉ muốn giúp người thôi…”
Ta há miệng, lại không thể nói ra lời.
Trái tim ta như được một dòng nước ấm áp tràn vào.
Ta gục đầu vào cổ Lâm Tử Huyên, giọng nói khẽ đến mức chỉ hai chúng ta có thể nghe được.
“Cảm ơn ngươi, Tiểu Thự.”
Ta dụi dụi mắt, cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ:
“Ta nói rồi mà! Tiểu Thự thật đáng yêu!”
Tiêu đại phu gật đầu:
“Tiểu Thự đáng yêu thật.”
Ta lại nhẹ nhàng chọc vào lưng Lâm Tử Huyên.
Lâm Tử Huyên ho khan một tiếng, giọng nói có chút cứng nhắc:
“Tiểu Thự… quả thực rất đáng yêu.”
Mã Lăng Thự lập tức đỏ mặt, vội vàng che mặt, lúng túng chạy thẳng vào màn tuyết.
Chạy một đoạn, hắn lại quay đầu hét lên:
“Mau theo ta đi nào!”
Ta vùi đầu vào lưng Lâm Tử Huyên, yên lặng ôm chặt lấy hắn hơn một chút.