Tại sao khi nữ chính mua hắn, hắn lại yêu nữ chính? Còn ta mua hắn thì lại bị đối xử thế này? Cha ta còn là ân nhân cứu mạng của hắn cơ mà!
^^
Chẳng lẽ chỉ vì hắn và nữ chính có một đoạn duyên phận từ thuở bé?
Hay là… chỉ vì ta không phải nữ chính?
Hắn suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi nói:
"Nữ tử mà ta ngưỡng mộ phải là người có lòng dạ rộng lớn, tâm tư cẩn mật, không câu nệ tiểu tiết, hào hiệp trượng nghĩa, là một kỳ nữ bậc nhất thiên hạ. Chứ không phải kiểu keo kiệt, chi li tính toán như ngươi!"
Ta nghe xong bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn tuyệt vọng.
Hóa ra tiêu chuẩn chọn thê tử của hắn lại giống hệt hình mẫu của nữ chính!
Ta lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ta muốn cười, nhưng lại phát hiện bản thân không thể nhếch môi nổi.
Quả nhiên, ép duyên chỉ là miễn cưỡng, quả thực không thể gượng ép tình cảm.
Vài giây sau, ta chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, liền ngước mắt nhìn hắn:
"Ta có một câu hỏi, tại sao chàng cứ gọi ta là keo kiệt?"
Đôi mắt Lâm Tử Huyên lóe lên một tia kỳ lạ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Một lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng thốt lên một câu đầy lúng túng:
"Ngươi tự biết rõ trong lòng!"
Ta đờ người, nhíu mày suy nghĩ. Ta cảm thấy như mình đã bỏ sót điều gì đó rất quan trọng, nhưng lại không thể nhớ ra.
"Lâm Tử Huyên, chàng từ chối ta thì cứ từ chối đi, ta cũng sẽ không dây dưa với chàng. Nhưng sao lại mượn cơ hội này để sỉ nhục ta? Chàng có biết gọi một cô gái là keo kiệt là điều rất bất lịch sự không?"
Lâm Tử Huyên vội vã lên tiếng, có vẻ hơi mất bình tĩnh:
"Ngươi chỉ dùng có hai trăm năm mươi lượng bạc để mua ta, mà còn nói mình không keo kiệt!"
Nói xong, mặt hắn bỗng đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi, giọng nói cũng nhỏ dần:
"Ta... ta không có ý đó."
Ta sững sờ nhìn hắn.
Trong nguyên tác, nữ chính đã dứt khoát bỏ ra một khoản tiền lớn để mua hắn.
Đúng vậy, một khoản tiền rất lớn, thể hiện sự phóng khoáng và hào sảng.
Hơn nữa, nếu ta nhớ không lầm, trong giai đoạn ám muội của hai người họ, nữ chính thường xuyên mua về những món quà kỳ lạ như bàn cờ bạch ngọc, dạ minh châu, cốc rồng chín đầu,... Chính những món quà quý giá này đã l.à.m t.ì.n.h cảm giữa họ dần nảy nở, ngày càng trở nên gắn bó hơn.
Chỉ một ánh mắt của hắn, nữ chính liền biết hắn muốn gì.
Cuối cùng, vào một đêm trăng sáng, nữ chính đã nhân lúc say rượu tỏ tình với hắn, và hắn vui vẻ chấp nhận, từ đó hai người chính thức bên nhau.
Hóa ra là vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
—
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Tử Huyên, vài ngày sau ta dậy thật sớm, lôi bằng được Mã Lăng Thự đang ngủ như c.h.ế.t khỏi giường rồi kéo hắn đi đến Tú Vân Các.
Tú Vân Các là cửa hàng may y phục nổi tiếng nhất kinh thành, chỉ bán cho quan viên quyền quý. Trước khi gia đình Lâm Tử Huyên xảy ra chuyện, hắn đều mặc y phục từ đây.
"Ta muốn bộ màu đỏ có tay áo viền hoa mộc lan, rồi bộ có cổ áo thêu vân lưu thủy nữa... Tạm thời cứ lấy mấy bộ thành phẩm này trước đã. Phải rồi, còn cuộn lụa đỏ thượng hạng kia nữa, gói lại hết cho ta."
Mã Lăng Thự nhìn ta, giật b.ắ.n người vì số tiền ta vung ra, lập tức tỉnh ngủ luôn:
"Cô cô, quần áo của Tú Vân Các đắt lắm đấy! Sao cô lại mua nhiều thế... Bộ cô phát tài rồi hả?"
Ta vuốt vuốt túi tiền xẹp lép của mình, đau lòng lắc đầu.
"Chẳng lẽ lão gia gia lại tăng tiền tiêu vặt cho cô?"
Ta lại lắc đầu lần nữa: "Vẫn là hai trăm lượng mỗi tháng thôi."
"Thế thì cô lấy đâu ra tiền để mua nhiều như vậy?" Mã Lăng Thự nghi hoặc hỏi.
Ta im lặng một lúc, ngước mắt nhìn hắn:
"Ta mượn của ngươi một ít."
Mã Lăng Thự trợn trừng mắt như chuông đồng, giọng run run: