Tân phu nhân thì hỏi: “Các ngươi sau này còn đi nữa sao?”
Hai người không trả lời, nhưng rõ ràng sự thật là vậy, Tân phu nhân cũng thở dài một tiếng, cảm thấy mình đang ép người quá đáng, có lẽ Hiến Dung là Bồ Tát đất vượt sông, tự thân khó bảo toàn.
Nàng đành nói: “Thế này nhé, vậy thì ngươi cứ xem như hôm nay ta chưa từng đến, cũng là do ta lòng tham không đáy, núi này trông núi nọ cao hơn, ngươi không cần bận tâm đến ta.”
Hiến Dung từ thần sắc của các nàng nhìn ra sự đồng tình.
Nhưng nàng cảm thấy, mình có sao đâu, nàng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, chỉ điểm cho Thanh Sương kiếm pháp chân chính mà thôi.
Trưởng Công chúa và Tân phu nhân rất nhanh đã rời đi, Hiến Dung một mình chìm vào m.ô.n.g lung.
Tần Khuyết thật sự sẽ báo thù nàng sao? Chắc là không đâu, đại bá nói hắn không dám.
Nhưng nếu hắn thật sự dám thì sao? Hắn còn g.i.ế.c cả Ninh Vương, Tử Thanh Tán Nhân, lại còn ép Hoàng thượng thoái vị, hình như Thái tử và Trần Hiển Lễ cũng là do hắn giết, đúng rồi, hắn còn g.i.ế.c cả Tiểu Hoan.
Hiến Dung không khỏi sờ sờ cổ mình.
Nàng thật sự không muốn c.h.ế.t mà, giờ tìm hắn khấu đầu nhận lỗi có ích gì không?
Nàng quả thật quen uy phong rồi, nhưng cũng không ngốc, đây gọi là năng khuất năng thân.
Càng nghĩ càng phiền, nàng cảm thấy mình không thể cứ ở lì trong nhà nữa, thế là cầm roi lên, ra ngoài.
Nhưng bên ngoài cũng chẳng có gì hay ho để dạo chơi, cuối cùng nàng đến Tứ Phương Lầu.
Tứ Phương Lầu là một nơi câu lan, ngày nào cũng có đủ loại biểu diễn, như tạp kỹ, ảo thuật, ca múa các kiểu, nhưng Tứ Phương Lầu nổi tiếng nhất vẫn là giác để.
Giác để ở đây là giác để thật sự, chứ không phải mấy trò múa may quay cuồng vô ích ở Lan Cầm Các, Hiến Dung gọi một đĩa hạt dưa, một bát nước vải, một bát Tuyết Sơn Tô mới ra lò, ngồi ở vị trí chính giữa lầu hai, bắt đầu thưởng thức.
Xem mãi, quả nhiên nhập tâm, lập tức quên hết mọi chuyện phiền lòng, trên lầu còn gọi vang lời tán thưởng.
Đúng lúc đang hưng phấn thì, lại có một nam tử ăn mặc như hoạn quan từ ngoài cửa bước vào, thần sắc hoảng loạn, vừa ngoảnh lại nhìn bên ngoài, vừa nhìn quanh quẩn, dường như đang tìm chỗ để đi, chỉ nhìn một lát đã xuyên qua đám người, chạy về phía sau.
Mới chạy được nửa đường, bên ngoài cửa đã xông vào một đội Đại nội thị vệ, người dẫn đầu vậy mà lại trực tiếp cưỡi ngựa xông vào, vô cùng trương cuồng, liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng hoạn quan, lập tức nói: “Ở đó, bắt lấy!”
Các thị vệ ùa lên, trong nháy mắt đã bắt được tên hoạn quan vừa trốn vào, xách đi như xách gà con ra khỏi Tứ Phương Lầu.
Hiến Dung ngồi cao, nhìn xa, thu hết tất cả vào đáy mắt.
Nàng đoán người kia là hoạn quan trốn ra từ trong cung, đội thị vệ này nhìn y phục giống như của người bên cạnh Hoàng thượng, lại nhìn người cưỡi ngựa, cảm thấy có chút quen mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà lúc này, người trên lưng ngựa cũng ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, bốn mắt đối nhau với nàng đang gặm hạt dưa.
Thật không ngờ lại là… A Lục, hắn toàn thân tràn ngập khí chất cương mãnh, mắt mang hàn quang, trông uy phong lẫm liệt, suýt chút nữa khiến nàng không nhận ra.
Ánh mắt chạm nhau khiến nàng quên cả gặm hạt dưa, nửa ngày hạt dưa vẫn còn đặt ở miệng chưa gặm vỡ, đợi đến khi hoàn hồn, nàng quay đầu đi, giả vờ mình là một vị khách bình thường, không quen biết hắn, cũng không nhìn thấy hắn, “Cạch” một tiếng, gặm vỡ hạt dưa.
Người bên dưới cưỡi ngựa dẫn đội rời đi, Tứ Phương Lầu hỗn loạn một lát, rồi lại bắt đầu náo nhiệt như thường, bách tính kinh thành, xem náo nhiệt nhiều rồi, cũng bình thản hơn người thường một chút.
Trong lòng Hiến Dung có một tia hoảng hốt, trước đây nàng vẫn luôn cảm thấy chuyện Tần Khuyết làm Hoàng đế rất xa vời với mình, cho đến bây giờ nhìn thấy A Lục trở thành Đại nội thị vệ.
Không đúng, A Lục chẳng phải là nàng phái cho Tần Khuyết sao? Sao giờ nhìn lại, quan hệ giữa hai người họ còn tốt hơn cả nàng và Tần Khuyết nữa?
Hiến Dung rất không hiểu.
Trên sân khấu, vở giác để trước đó đã kết thúc, có lẽ muốn một chút yên tĩnh, thế là bắt đầu kể chuyện.
Câu chuyện này tên là “Trâu Tam Nương”, kể về một cô gái nông thôn hiền lành tốt bụng, gả cho một thư sinh làm vợ, làm nghề may vá nuôi thư sinh lên kinh ứng thí, kết quả sau khi thư sinh đỗ trạng nguyên, để làm rể quan cao, vậy mà lại tìm sát thủ về g.i.ế.c Trâu Tam Nương, Trâu Tam Nương khi đó đã mang thai, may mắn thoát chết, trải qua ngàn cay vạn khổ, lên kinh thành tố cáo, vạch trần bộ mặt thật của thư sinh.
Hiến Dung trước đây từng nghe câu chuyện này, câu chuyện này rất dài, thường phải kể trong ba ngày mới hết, hôm nay người kể chuyện này kể đến đoạn cuối cùng, chính là quá trình Trâu Tam Nương đối chất với tên bạc tình, Trâu Tam Nương vừa khóc vừa chất vấn thư sinh: “Chàng vì sao lại bạc tình như thế, trong bụng thiếp đây là cốt nhục của chàng mà!”
Xung quanh vang lên tiếng nức nở nhẹ, rất nhiều người đều nghe mà khóc, khiến tiếng gặm hạt dưa của Hiến Dung trở nên vô cùng chói tai.
Nhưng nàng lại đột nhiên có linh cảm.
Đúng rồi, vì sao câu chuyện này cảm động, vì sao mọi người đều căm ghét thư sinh, bởi vì hổ dữ còn không ăn thịt con, mà tên thư sinh này không chỉ muốn g.i.ế.c Trâu Tam Nương, còn muốn g.i.ế.c cả con của hai người, điều này quả thực không thể chịu đựng được đối với thế nhân, đàn ông thay lòng đổi dạ thì nhiều, nhưng cha g.i.ế.c con thì không nhiều.
Nàng cảm thấy Tần Khuyết vẫn rất muốn có con thì phải, lần trước còn nói nếu hai mươi tám tuổi mới có con thì quá già rồi.
Cho nên nếu nàng mang thai, hắn nói thế nào cũng sẽ mềm lòng một chút, không nói là đối xử với nàng tốt đến mức nào, ít nhất chắc chắn sẽ không lập tức tìm nàng báo thù gì đó, còn về việc có thai hay không, chẳng phải là chuyện một lời của nàng sao, lần trước chỉ làm cho người nhà buồn nôn một chút, mọi người đều nghĩ nàng m.a.n.g t.h.a.i rồi, cái trò buồn nôn này, cũng khá dễ giả vờ.
Thật sự muốn tìm ngự y bắt mạch nàng cũng không sợ, nàng thường xuyên đến chỗ Thái hậu, quen thuộc với mấy vị đại phu giỏi khoa nữ trong cung, nàng cứ chỉ định Lưu Ngự y, đó chính là người họ hàng xa bên ngoại của mẫu thân nàng, nhờ quan hệ của cha nàng mới được tiến cử vào cung, giờ đã làm đến Viện phán rồi.
Đều là châu chấu buộc chung một sợi dây, hắn nhất định sẽ giúp mình.
Còn về sau thì tính sau, dù sao một đứa trẻ từ khi m.a.n.g t.h.a.i đến khi sinh ra cũng phải mất mười tháng lận, thời gian còn nhiều lắm.
Hiến Dung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình quả thật là một người rất thông minh.
Lúc mặt trời lặn, Lương Võ dẫn hoạn quan đến Tử Thần Điện.
Hoạn quan này là do Thái thượng hoàng phái đi, mang theo thư tay của Thái thượng hoàng ra khỏi cung, ý đồ bí mật liên lạc ngoại thần, nhưng đã bị họ phát hiện, thế là truy bắt trở về.