Tần Khuyết khẽ cười.
Y thật sự không ngờ nàng lại chạy đi châm chọc, trách móc kẻ đó.
Giống hệt một đứa trẻ, nhưng kỳ lạ thay, điều đó lại thực sự khiến người ta có chút vui vẻ.
Từ rất sớm, y đã nhận ra sự thật, rằng mẫu thân chính là chán ghét y, chán ghét y hơn bất cứ ai khác. Y khi đó từng nghĩ, có lẽ y sinh ra đã là kẻ đáng ghét.
Đến giờ y mới hiểu, là bởi vì y đã khiến bà ta thất vọng. Bà ta đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào cặp song sinh trong bụng mình, nhưng kết quả lại khiến mọi kỳ vọng của bà ta đều thành ảo mộng. Y khiến bà ta phải chịu điều tiếng, cũng không thể giúp bà ta có được phong thưởng, bởi vậy bà ta mới chán ghét y. Tiện Dung nói đúng, bà ta không thật sự yêu thích ai, thứ bà ta yêu thích chỉ là chính mình, chỉ là vinh hoa phú quý.
Y hỏi nàng: “Nàng thấy ta có tốt không?”
Đây là lời nàng nói lúc trước khi châm chọc Thẩm Chiêu Nghi, rằng y rất tốt.
Nàng khẽ ho một tiếng, quay mặt đi nói: “Cũng... cũng không tệ lắm đâu...”
Đặc biệt là, nàng biết y rõ ràng biết mình đang nói dối nhưng không vạch trần, còn cùng nàng diễn kịch lâu như vậy.
Nàng đoán y có lẽ là thích nàng. Bởi vậy mới cố ý giữ nàng lại trong cung, bởi vậy mới muốn phong nàng làm Hoàng hậu, lại còn vì nàng mà từ chối Trạch gia.
Chính là một cảm giác như mật ngọt tràn đầy trong lòng, ngọt ngào khiến người ta vui sướng.
Y nghiêng người tới, hôn lên môi nàng.
Rất nhẹ, rất mềm, sau đó ôm lấy nàng, từ bốn môi kề sát, đến l.i.ế.m láp đôi môi nàng, rồi trượt vào giữa đôi môi, y một tay ôm nàng, một tay nâng gáy nàng, hoàn toàn ôm trọn nàng vào lòng, cẩn trọng mà dịu dàng.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, sau đó y càng siết nàng chặt hơn, rồi lại hôn xuống cằm, cổ nàng, hơi thở dần trở nên loạn nhịp, gấp gáp, tay cũng từ phía sau chuyển ra phía trước.
Tiện Dung tức thì nghĩ đến những cuốn sách nàng xem ở nhà vào chiều nay.
Y có lẽ lại muốn làm chuyện đó rồi, y hình như vẫn luôn nghĩ đến...
Nàng thì không đặc biệt muốn, nhưng lại có tò mò, cũng có chút thúc giục muốn thân cận hơn với y, suy nghĩ một lát trong đầu, cảm thấy cũng được, dù sao thì cũng đã chuẩn bị viên phòng với y từ rất sớm rồi.
Sau khi tự mình tưởng tượng trong lòng, nàng lén hít một hơi thật sâu, tạm thời ổn định hơi thở đang ngày càng gấp gáp của mình, không kìm được mà bám lấy cánh tay y.
Trên người y có một mùi hương dễ chịu, khiến người ta muốn kề cận. Nàng còn muốn biết, y khi cởi y phục ra, liệu có lạnh như tay y không?
Ngay khi nàng đang dần chìm đắm, dần vô lực, y lại đột nhiên dừng lại, rời môi khỏi cổ nàng, ôm lấy nàng mà hít thở sâu từng hơi từng hơi một.
Nàng mở mắt lặng lẽ nhìn y, đợi rất lâu, nhận ra y thực sự đã dừng lại, liền kỳ lạ hỏi: “Không tiếp tục nữa ư?”
Hơi thở vốn đang dần ổn định lại trở nên gấp gáp, y nhìn nàng, ánh mắt gắt gao túm chặt nàng: “Nàng có biết nếu tiếp tục thì sẽ ra sao không?”
Tiện Dung chớp chớp mắt, cuối cùng gật đầu: “Có lẽ... biết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Khuyết muốn hỏi nàng biết điều gì, nhưng lại không dám hỏi, sợ lại nhận được câu trả lời khác, cứ như muốn nhân cơ hội này mà đ.á.n.h lận con đen, chỉ hỏi nàng: “Nàng có cam tâm không?”
“Có gì mà không cam tâm, chẳng phải đã sớm cam tâm rồi sao?” Nàng đáp.
Lời vừa dứt, chính nàng lại cảm thấy vài phần căng thẳng, lại nghĩ có phải đã bốc đồng rồi không?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như là cam tâm mà, có gì mà không cam tâm đâu? Bọn họ đã làm phu thê lâu như vậy rồi.
Ngay khi nàng đang lần nữa suy nghĩ về vấn đề này, y nói: “Đây là lời nàng nói, không thể hối hận nữa đâu.”
Nói xong liền lần nữa hôn lấy nàng, lần này, mang theo sự mạnh mẽ và kiên định, từ sự dịu dàng như gió xuân ban đầu chuyển thành sự bá đạo như cuồng phong ngày hè.
Dáng vẻ y như vậy khiến Tiện Dung lại có chút không chắc chắn, luôn cảm thấy bản thân có phải còn điều gì chưa hiểu rõ hay không. Nàng còn muốn hỏi thêm hai câu cho rõ, nhưng đã không kịp nữa rồi, y vừa hôn nàng khắp lượt, vừa bế xốc nàng đặt lên giường.
Sau này nàng mới biết vì sao y lại xác nhận với nàng hai ba lượt, bởi vì chuyện này, căn bản không giống như những gì vẽ trong sách!
Chương 62
Hai người được vẽ trong sách nhìn rất vui vẻ, ít nhất cũng là thảnh thơi, nhưng sự thật hoàn toàn không như vậy. Đến khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy một trận đau thấu tim, đau hơn cả lúc nhỏ bị ngã ngựa, đau hơn cả lúc luyện công bị cứa vào cánh tay, cứ như thể thân thể bị xẻ làm đôi, thế là nàng theo bản năng vung một quyền về phía Tần Khuyết, đau đến run rẩy nói: “Dừng lại, tránh ra—”
Y chịu một quyền này, dừng lại, nhưng không rời đi, nhẹ nhàng dỗ dành nàng nói: “Nhịn một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
“Không, ta không chịu nổi...” Nàng không thể cử động được phần eo dưới, lại muốn vung một quyền vào cằm y, nhưng bị y nắm chặt cánh tay: “Rất nhanh sẽ ổn thôi...”
Y cũng không giỏi dỗ dành người khác, chỉ lặp đi lặp lại mấy lời đó, nàng đương nhiên không phục, nhưng lại không đ.á.n.h lại y, cũng không giãy thoát ra được, cứ thế giằng co một lúc lâu, cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, mới có thể tiếp tục.
Màn đêm dần buông xuống, hơi nóng trong phòng đến băng cũng không kìm hãm được, nàng từ lúc ban đầu vung quyền, đến sau đó c.ắ.n môi im lặng, rồi lại đến khóc thút thít, móng tay cắm sâu vào vai y.
Sau đó, tiếng mưa tạnh, tiếng côn trùng kêu vang, y cuối cùng cũng im lặng, vẫn phủ phục trên người nàng, ôm lấy nàng mà hít thở nặng nề từng hơi từng hơi một.
Nàng lúc này chậm rãi mở mắt, vừa thở hổn hển, vừa hỏi: “Kết thúc rồi sao?”
Tần Khuyết sững sờ, chống tay lên nhìn nàng, không biết nàng có ý gì, là chê quá sớm, hay là quá muộn.
Mãi đến khi nhìn thấy sự mơ màng và nghi hoặc trong mắt nàng, y mới hiểu nàng không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn biết đây có phải là kết thúc hay không, dù sao thì ngay từ đầu y đã nói “rất nhanh sẽ ổn thôi” mà.
Y nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như nước, khẽ nói: “Nàng muốn kết thúc sao?”
Tiện Dung biết có lẽ đã kết thúc rồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại thở dốc không nói gì.
Y nằm xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng kéo đầu nàng tựa vào lòng mình, để thân thể nhỏ nhắn của nàng nằm trong vòng tay y, tận cùng sự tiếp xúc da thịt giữa hai người.
Đây là một cảm giác kỳ diệu, tựa như sinh mệnh tương liên, huyết dịch giao hòa, trong lòng y dâng lên vô vàn yêu thương và ấm áp, muốn siết chặt nàng vào lòng, nhưng lại sợ làm nàng đau, chỉ dám dùng hết thảy sự nhẹ nhàng.