Mãi đến sáng tỉnh dậy, Tần Khuyết đã đi Kinh Triệu Phủ, Hiến Dung mới đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua, cảm thấy y có lẽ có tâm sự gì đó, nên mới luôn không ngủ được vào nửa đêm.
Hơn nữa, không ngủ được thì có thể ở trong phòng làm chuyện khác chứ, tại sao cứ phải ra ngoài đi? Ra ngoài đi chẳng phải sẽ càng tỉnh táo hơn sao?
Không ngủ được đúng là một thế giới mà nàng không thể nào hiểu nổi.
Hôn sự của Vương Hãn đã định, hai bên đều khá gấp gáp, tuy rằng ngày cưới chưa định, nhưng hiển nhiên sẽ không còn lâu nữa, thế là Vương gia nhân cơ hội này bắt đầu tu sửa nhà cửa. Hôn sự của Hiến Dung được tổ chức quá vội vàng, chẳng sửa gì cả, lần này thì sửa chữa luôn.
Chỗ nào cần sơn lại thì sơn lại, chỗ nào cần trồng cây hoa thì trồng, đồ đạc cũ kỹ cũng được thay mới. Hiến Dung dạo quanh sân, thấy khắp nơi trong viện đều bận rộn, cho đến khi nàng đi đến tiểu viện phía sau rừng trúc.
Bên trong từ trước đến nay đều thanh tĩnh, lúc này cũng vậy, nàng không kìm được đi vào.
Đây là viện nơi nương thân nàng đã từng ở trước khi mất.
Lúc đó nàng còn rất nhỏ, khoảng hai ba tuổi? Nàng không có ký ức gì về nương thân, nên vẫn luôn vô tư lự. Mãi đến khi lớn lên, nàng mới biết chuyện nương lâm bệnh trước khi mất, qua lời của các ma ma bên cạnh nương.
Khi nương mắc bệnh nặng, sắp không qua khỏi, nương đã tự mình chuyển ra khỏi viện, đến sống ở tiểu viện này, giao nàng lúc ấy mới hơn hai tuổi cho nhũ mẫu đưa đi khắp nơi chơi, không để nàng nhìn thấy dáng vẻ bệnh nặng của mẫu thân.
Nương thân cho rằng, làm như vậy, tiểu nữ nhi sẽ không có ấn tượng gì về nương lúc bệnh tật, thậm chí sẽ không có quá nhiều ký ức về nương mình. Khi nương không còn nữa, cũng sẽ không quá nhớ thương đau lòng.
Huống hồ lúc đó cha còn trẻ, nhất định sẽ tái giá. Nương hy vọng cha có thể cưới được một nữ nhân hiền thục, bèn nói với nữ nhi rằng đó là nương ruột của con, để con không đề phòng mẹ kế, không so sánh với mẹ ruột, như vậy sẽ không tự oán tự trách, lớn lên cũng sẽ giống như một đứa trẻ có mẹ.
Sau này cha lại không tái giá, một phen khổ tâm của nương đã uổng phí. Chỉ là nàng quả thật không có quá nhiều cảm xúc về việc nương thân mất sớm, bởi vì ký ức còn lưu lại quá ít.
Rốt cuộc là tình cảm như thế nào, có thể khiến một người cố ý xóa đi ký ức về sự tồn tại của mình?
Nương nàng, nhất định là một người rất dịu dàng phải không?
Nàng mở cửa phòng bước vào, bên trong mọi thứ đều cũ kỹ, nhưng cũng có thể thấy là thường xuyên có người dọn dẹp, cũng không quá bẩn.
Trong phòng không có chút dấu vết sinh hoạt nào, chỉ có một chiếc khăn tay đặt trên chiếc giường cũ.
Là khăn tay của nha hoàn rơi ở đây sao?
Nàng đi tới nhặt lên xem, trên đó thêu không phải là mai lan trúc cúc, mà là một con… cú mèo.
Đúng là một hoa văn kỳ lạ, nhưng Hiến Dung cảm thấy hơi quen mắt. Nghĩ một lát, nàng nhớ ra Hồng Yên mà đại bá nạp về phòng rất thích thứ này. Lúc tiểu Hoan của nàng còn chưa chết, Hồng Yên thấy tiểu Hoan của nàng còn hỏi có bán cú mèo không, nàng ta muốn nuôi.
Vậy là Hồng Yên đã từng đến đây sao? Đúng rồi, nàng chợt nhớ ra một chuyện khác, Hồng Yên trước đây đúng là từng đến đây… Đáng ghét, nữ nhân này lại không đoan chính rồi, không biết lại câu dẫn tên háo sắc nào đến đây quỷ dị, đây chính là nơi nương thân nàng đã qua đời!
Hiến Dung cảm thấy rất tức giận, nhưng Hồng Yên là người của đại bá, nàng cảm thấy chạy đi mách đại bá cũng không hay lắm, vả lại chỉ dựa vào một chiếc khăn tay cũng không chứng minh được điều gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng dường như chỉ có thể giả vờ không thấy, thế là nàng cất chiếc khăn tay đi, tức tối rời khỏi tiểu viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba ngày sau, Lương Võ đưa tin tức của Hồng Yên đến tay Tần Khuyết, dặn y tối nay canh ba, gặp mặt ở chỗ cũ.
Chắc hẳn là chuyện gặp Ngụy Tự đã có tin tức, Tần Khuyết đêm đó liền đứng dậy khỏi giường vào canh ba.
Hiến Dung vẫn đang say ngủ, y nhìn nàng, muốn cẩn thận hơn một chút, điểm huyệt ngủ của nàng, nhưng tay đã giơ lên, lại do dự.
Bị điểm huyệt ngủ mà rơi vào hôn mê dù sao cũng không tốt. Dù sao nàng cũng sẽ không tỉnh lại, có tỉnh lại cũng dễ lừa gạt, cứ vậy đi. Y đứng dậy khoác quần áo, rời khỏi Lăng Phong viện.
Hiến Dung giữa đêm tỉnh lại, tỉnh một cách kỳ lạ, không biết là bị tiếng trống canh bên ngoài đ.á.n.h thức, hay là chăn bị nàng cuốn mất nên bị lạnh mà tỉnh.
Nàng trườn dậy kéo chăn, phát hiện Tiết Kha lại không ở đó.
Lại không ngủ được? Sao y cứ luôn không ngủ được vậy?
Nàng nghĩ, lại đắp chăn nằm xuống ngủ. Trong lúc mơ màng, nàng đột nhiên nghĩ đến một thứ – cú mèo.
Chiếc khăn tay hình cú mèo trong căn phòng nhỏ, Hồng Yên, Tiết Kha biến mất giữa đêm, và cả chuyện y với nàng ta từng lén lút ở bên rừng trúc…
Nàng chợt giật mình tỉnh giấc, sững sờ một lúc lâu, rồi nhanh chóng mặc quần áo, cầm roi mềm, đi về phía tiểu viện phía sau rừng trúc.
Trong căn phòng nhỏ tràn ngập ánh trăng, Hồng Yên và Tần Khuyết đang nói về ngày hẹn với Ngụy Tự: “Hai ngày sau, giờ Hợi, chàng đưa thiếp ra ngoài, đến một biệt viện ở phía Tây thành, trước khi trời sáng hãy đón thiếp về.”
Tần Khuyết đáp: “Nàng phải tự mình ra ngoài, ta sẽ hỗ trợ từ bên cạnh.”
“Vì sao?”
Tần Khuyết nhìn nàng: “Nếu nàng có thể tự do ra vào Đông Dương Hầu phủ, Ngụy Tự hỏi đến, nàng sẽ trả lời thế nào?”
“Ôi, Tướng quân nói đúng… Nhưng nếu như vậy, vạn nhất thiếp bị Hầu phủ phát hiện, vạn nhất trên đường gặp phải kẻ xấu, thiếp thân là một nữ tử yếu đuối…”
Tần Khuyết đang định nói, chợt nhìn ra ngoài cửa, sau đó trầm giọng nói: “Có người đến.”
Nói rồi y liền định nhảy cửa sổ bỏ đi, Hồng Yên vội vàng túm lấy y: “Tướng quân không đưa thiếp đi sao?”
Tần Khuyết mím môi, gạt tay nàng ra: “Không mang đi được, chỉ cần hai ta không ở cùng một chỗ là được.”
Nói rồi lại định bỏ đi, Hồng Yên lại lần nữa kéo y lại: “Không được, chàng không thể để thiếp ở đây. Thiếp đã từng bị bắt gặp ở đây một lần rồi, nếu có người khác lại phát hiện thiếp ở đây, thiếp sẽ tiêu đời!”
“Cái gì?” Tần Khuyết không hiểu, nàng bị bắt gặp ở đây một lần là có ý gì?
Hồng Yên đáng thương nói: “Thiếp và tên hộ vệ đó, chính là bị phát hiện gặp nhau ở đây. Bọn họ mà lại thấy thiếp ở đây, nhất định sẽ nghĩ thiếp đang vụng trộm, sẽ không tha cho thiếp đâu!”
Tần Khuyết cạn lời.