Châu Huệ Trân trọng sinh về thời điểm trước khi cuộc đời cô bị hủy hoại. Ở kiếp trước, cô bị vị hôn phu – quân y Uông Ái Quốc – lợi dụng tình cảm để rút máu liên tục, với lý do “giúp đỡ vợ liệt sĩ” tên là Hướng Nhu.
Sau mười năm kết hôn, cô cạn kiệt sức khỏe, qua đời vì thiếu máu. Chỉ khi chec đi, cô mới biết: người mà cô hiến máu cho, chính là kẻ đã cướp mất cơ hội thi đại học của cô – Hướng Nhu, cũng chính là “bạch nguyệt quang” của Uông Ái Quốc.
1
Năm 1975, trong góc tối tăm bên cạnh Bệnh viện Bắc Thành, một phòng khám nhỏ không mấy nổi bật vang lên tiếng nói chuyện thì thầm:
“Yên tâm đi giấy tờ giả tôi làm, đảm bảo giống hệt như thật!”
“Nhưng mà... cô gái à, sao cô lại muốn làm giả giấy khám bệnh xác nhận nhiễm viêm gan B chứ? Yêu cầu như vậy, tôi là lần đầu tiên gặp đấy.”
Bác sĩ trong phòng khám vừa cắm cúi làm việc vừa tò mò hỏi.
Châu Huệ Trân im lặng, chỉ khẽ vuốt ve hàng chữ bác sĩ viết nguệch ngoạc trên tờ bệnh án, khóe miệng nở một nụ cười khó đoán.
Cô nhớ lại kiếp trước, vị hôn phu Uông Ái Quốc, cũng là một quân y – nói với cô rằng điểm thi đại học của cô không đạt chuẩn vào hệ chính quy, khiến cô suy sụp đến mức ngất lịm.
Khi cô còn đang mê man, Uông Ái Quốc đã lén rút 800cc máu của cô để hiến cho Hướng Nhu, vợ góa của chiến hữu anh ta.
Vì mất quá nhiều máu, Châu Huệ Trân suýt nữa mất đi khả năng sinh sản.
Để an ủi cô, Uông Ái Quốc đã dùng một tờ giấy đăng ký kết hôn cưới cô về làm vợ. Mười năm sau khi kết hôn, mỗi tháng Uông Ái Quốc đều lấy chỉ tiêu của bệnh viện ra để lừa Châu Huệ Trân đi hiến máu.
Cho đến năm 42 tuổi, cô vì thiếu máu cấp tính và làm việc quá sức mà đột ngột ngã quỵ trong xưởng, mãi mãi không tỉnh lại.
Sau khi chết, cô thấy Uông Ái Quốc quỳ trước mộ mình, thở phào nhẹ nhõm: “Huệ Trân, hôn nhân và con cái em muốn, anh đều đã cho em rồi. Xem như là báo đáp công ơn em đã hiến máu và nhường giấy báo trúng tuyển đại học cho cô ấy.”
Khoảnh khắc đó, cô mới bừng tỉnh: máu mình hiến suốt bao năm, thực chất là để truyền cho Hướng Nhu – người đã chiếm suất đại học của cô.
Dưới sự sắp đặt khéo léo của Uông Ái Quốc, Bạch Nguyệt Quang trong lòng anh – Hướng Nhu đã có một cuộc đời rực rỡ trong viện nghiên cứu hàng đầu Trung Quốc.
Còn Châu Huệ Trân thì vật lộn qua ngày trong đủ loại công việc tạm bợ: bán trứng trà, quét đường, gánh phân… cả đời long đong cơ cực.
Trùng sinh một đời, lúc này giấy báo trúng tuyển trường Đại học Thâm Bắc vẫn còn đang trên đường đến, cuộc đời cô cũng chỉ mới vừa bắt đầu.
Châu Huệ Trân vừa bước chân vào cửa, Uông Ái Quốc đã hấp tấp đẩy cửa xông vào, trong mắt anh ta đầy vẻ lo lắng và sốt ruột:
“Châu Huệ Trân! Mau theo tôi đến bệnh viện!”
Cô bị anh ta túm chặt lấy cổ tay, chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo đi.
Trong phòng bệnh, Hướng Nhu đang mặc một chiếc váy liền thân thời thượng. Vừa trông thấy Uông Ái Quốc, mắt cô ta lập tức đỏ hoe, giọng run rẩy:
“Anh Ái Quốc… em sợ lắm…”
Ánh mắt Uông Ái Quốc thoáng hiện lên một tia cảm xúc sâu kín, anh ta nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cô ta, dịu giọng trấn an:
“Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên bảo vệ em.”
Châu Huệ Trân đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Giờ cô mới nhận ra, thì ra quan hệ giữa họ rõ ràng như thế, vậy mà kiếp trước cô lại ngây thơ đến mức chẳng hề hay biết.
Cô cố nén vị đắng trong lòng, nhưng lại vô tình chạm phải ánh mắt của Uông Ái Quốc. Trong mắt anh ta dường như cất giấu điều gì, nhưng rất nhanh, anh ta đã né tránh ánh nhìn của cô, hờ hững giải thích: “Hướng Nhu là vợ của chiến hữu tôi. Cô ấy đang bị thiếu máu trầm trọng, mà hai người có cùng nhóm máu. Lát nữa em theo tôi đi hiến máu.”
Châu Huệ Trân khẽ bật cười, giọng điệu mang đầy vẻ mỉa mai:
“Vậy à? Thế cô ấy định trả bao nhiêu tiền bồi dưỡng đây?”
Mặt Uông Ái Quốc lập tức sa sầm, giọng trách móc:
“Châu Huệ Trân, em là người nhà của quân nhân, giúp đỡ người khác vốn là nghĩa vụ. Chỉ là chuyện nhỏ như vậy mà em cũng tính toán tiền bạc, thật khiến tôi thất vọng!”
Châu Huệ Trân nghẹn lời vì tức, trong lòng nhớ rõ kiếp trước, Uông Ái Quốc cũng từng lấy danh nghĩa phục vụ nhân dân để cưỡng ép cô liên tục hiến máu cho Hướng Nhu.
Lúc đó, quy định bệnh viện chỉ cho mỗi người hiến máu tối đa hai lần một năm, vậy mà để duy trì việc truyền máu cho Hướng Nhu, Uông Ái Quốc thậm chí còn ăn trộm thông tin người khác.
Sau khi sinh đứa con thứ hai, cơ thể cô yếu đi rõ rệt. Do suy dinh dưỡng nên cô không thể chịu nổi việc hiến máu mỗi tháng. Cô đã nhiều lần van xin chồng cho cô được nghỉ ngơi, nhưng chưa đầy nửa năm yên ổn, Uông Ái Quốc lại tiếp tục lấy chỉ tiêu bệnh viện ra ép cô.
Châu Huệ Trân đành phải liên tục nhượng bộ, cho đến khi tay cô, khuỷu tay, mọi vị trí có thể cắm kim đều chi chít vết thương, làn da từng mịn màng giờ đây đã đầy sẹo sần sùi.
Khi ký ức cay đắng ấy còn chưa tan, Hướng Nhu bỗng quỳ rạp xuống trước mặt cô, nước mắt tuôn như mưa: “Chị dâu, do em thể chất yếu nên mới mắc bệnh này… Em chẳng có gì quý giá, chỉ còn chiếc vòng bạc mẹ để lại… Nếu chị không chê, xin hãy nhận lấy, coi như em cảm ơn chị…”
Các y tá trong phòng bệnh lập tức đứng về phía Hướng Nhu: “Thời buổi này đúng là lòng người bạc bẽo. Chồng chị Hướng hy sinh vì cứu nạn dân bị lũ quét, giờ vợ người ta gặp nạn mà cũng nỡ lòng nào làm ngơ? Thế có còn là người không?!”
Nghe vậy, sắc mặt Uông Ái Quốc trầm hẳn xuống, ánh mắt như dao sắc nhìn về phía Châu Huệ Trân: “Châu Huệ Trân! Hôm nay cô đừng mơ làm càn! Nếu còn cứng đầu, tôi sẽ lấy danh nghĩa 'lăng nhục thân nhân liệt sĩ' để bắt cô!”
Hướng Nhu thấy thái độ Uông Ái Quốc như vậy, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ đắc ý.
Nhưng Châu Huệ Trân đã sớm đoán được Uông Ái Quốc sẽ không dễ dàng buông tha cho mình. Cô bình tĩnh rút từ túi áo ra một tờ bệnh án: “Vừa rồi chỉ là nói đùa thôi. Thật ra tôi bị viêm gan B, không đủ điều kiện hiến máu. Đành bất lực vậy.”
Sắc mặt Uông Ái Quốc lập tức tái mét: “Không thể nào!”
Anh ta vội giật lấy bệnh án, khi thấy rõ hai chữ “chẩn đoán xác nhận”, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “Tháng trước chính tay tôi kiểm tra cho em, mọi chỉ số đều bình thường! Sao có thể—”
“Châu Huệ Trân! Cô đã làm gì?!”
Châu Huệ Trân khẽ cười, giọng đầy châm biếm: “Tôi mắc bệnh, anh chẳng thèm quan tâm, chỉ biết trách móc. Cuộc đời tôi đúng là thất bại.”
Nói xong, cô không cho anh ta cơ hội giải thích, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Cô không trở về nhà, mà chạy thẳng đến nhà giáo chủ nhiệm cấp ba, điền nguyện vọng thi đại học đến tận Thâm Bắc, nơi cách xa ngàn dặm.
Từ lúc nộp nguyện vọng đến lúc nhận được giấy báo trúng tuyển cần đúng bảy ngày. Bảy ngày sau, cô và Uông Ái Quốc từ đó trở đi, không bao giờ gặp lại!
“Huệ Trân à, em và thượng úy Uông đã đính hôn rồi, em lại đăng ký nguyện vọng ở xa thế, anh ta không ý kiến gì sao?”
Chủ nhiệm Lý Xuân Mai thở dài, nói tiếp: “Cô giáo biết chuyện giữa em và Hướng Nhu có chút mâu thuẫn. Nhưng cô nhìn ra được, trong lòng anh ta vẫn có em. Cô vẫn hy vọng hai đứa có thể quay lại như xưa.”
Khi nói câu này, giọng Lý Xuân Mai đầy cảm khái và bất lực.
Thì ra… chuyện này, đến cả cô giáo cũng đã biết rồi.