Chủ nhật, Châu Huệ Trân đi đến cung tiêu xã mua vài món đồ sinh hoạt. Khi đi ngang qua rạp chiếu phim, cô bỗng nhớ tới Cố Bách Hoằng. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy anh đang đứng ở quầy bán vé, bên cạnh là Tưởng Tuyết.
Tưởng Tuyết dường như cũng liếc thấy cô, ngay sau đó liền vô tư ghé sát tai Cố Bách Hoằng thì thầm điều gì đó, lấy tay che miệng như đang bí mật kể chuyện.
Cố Bách Hoằng vừa nghe xong liền tươi cười rạng rỡ.
Châu Huệ Trân sững người, đầu óc trống rỗng. Ngay khoảnh khắc đó, có người vỗ nhẹ vào cô.
“Huệ Trân, sao em lại ở đây?” – Uông Ái Quốc tò mò hỏi.
Cùng lúc ấy, từ đằng xa, Cố Bách Hoằng cũng nhìn thấy Châu Huệ Trân.
Anh lập tức lao về phía cô, hoàn toàn không để ý đến dòng xe cộ đang phóng vụt qua.
Anh lao thẳng đến trước mặt Châu Huệ Trân, nắm chặt tay cô, vội vàng nói: “Huệ Trân, anh có chuyện muốn nói với em.”
Châu Huệ Trân giật tay lại, bình thản nhìn anh:
“Anh đi xem phim với Tưởng Tuyết, vị hôn thê ở quê của anh có biết không?”
Cố Bách Hoằng vừa nghe liền vội vàng giải thích: “Huệ Trân, em đừng hiểu lầm, bọn anh chỉ là đi mua vật tư cho trường thôi, đến rạp chiếu phim là vì... Khoan đã! Sao em biết anh có vị hôn thê?!”
Nói rồi, anh lại nắm lấy tay cô, khẩn thiết: “Huệ Trân, chúng ta tìm chỗ nói chuyện riêng một chút, được không?”
Châu Huệ Trân sắc mặt lạnh lùng, lời lẽ dứt khoát: “Anh có vị hôn thê, tôi có vị hôn phu. Vậy giữa chúng ta còn gì để nói nữa?”
Nói xong, cô cố ý khoác tay Uông Ái Quốc, sánh vai cùng anh lướt qua Cố Bách Hoằng.
Cố Bách Hoằng nhìn theo bóng lưng họ, giọng khản đặc hét lớn: “Trung thu năm ấy, em có gọi điện cho anh không?!”
Thấy Châu Huệ Trân bước chân khựng lại, anh lập tức bước tới, chăm chú nhìn vào đôi mắt đang lẩn tránh của cô: “Huệ Trân, cha anh đã gặp em rồi đúng không? Là ông ấy ép em rời xa anh phải không?”
“Huệ Trân, em nhất định phải tin anh! Từ đầu đến cuối, anh chưa từng đồng ý cuộc hôn sự đó. Anh tuyệt đối sẽ không cưới người khác, càng không chịu khuất phục!”
Châu Huệ Trân vô tình thấy cánh tay bó bột của anh, bất giác siết chặt tay mình, móng tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay. Thế nhưng, cô vẫn giữ bình tĩnh nói: “Cứ khuất phục đi, Bách Hoằng. Anh sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
Nói xong, cô nở một nụ cười đầy cay đắng: “Tất nhiên, tôi và vị hôn phu của mình cũng sẽ sống một đời rất tốt. Được rồi, anh đừng làm phiền buổi hẹn của chúng tôi nữa.”
Uông Ái Quốc ánh mắt tối lại, lặng lẽ nắm lấy tay Châu Huệ Trân, dắt cô rời đi.
Anh hiểu rõ, lúc này mình chỉ là một tấm bia đỡ đạn, chỉ để giúp vị hôn thê trong lòng anh che chắn khỏi người cô thực sự yêu.
Vừa ra khỏi tầm mắt của Cố Bách Hoằng, Châu Huệ Trân lập tức rút tay ra.
Uông Ái Quốc nhìn dáng vẻ thất thần của cô, đau lòng đến tận đáy lòng, nói:
“Châu Huệ Trân, chúng ta kết hôn đi. Em không yêu anh cũng không sao, trong lòng em còn người đàn ông khác cũng không sao. Chỉ cần em chịu lấy anh là được.”
“Anh sẽ cố gắng làm việc, mua cho em căn nhà đẹp nhất ở Bắc Thành, ở Thâm Bắc cũng được, em thích nơi nào thì mình sống nơi đó. Tiền lương mỗi tháng anh sẽ đưa hết cho em. Ngày nào anh cũng nấu cho em năm món một canh. Còn con cái, em muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi.”
“Nếu không thể gả cho người mình yêu, thì hãy gả cho anh đi! Châu Huệ Trân.”
Châu Huệ Trân nhìn Uông Ái Quốc với ánh mắt đầy chân thành trước mặt, trong lòng cô lại chẳng có chút rung động nào, chỉ mệt mỏi đáp:
“Uông Ái Quốc, tôi mệt rồi. Không muốn bắt đầu lại nữa.”
“Nơi này không thuộc về anh, hãy quay về Bắc Thành đi.”
Sau khi trở về, Châu Huệ Trân nộp cho trường một bản xác nhận có chữ ký của y tá và bác sĩ, chứng minh rằng trong kỳ nghỉ Trung thu, cô đã ở bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, không hề làm điều gì mờ ám.
Rất nhanh, những tin đồn liên quan đến Châu Huệ Trân dần dần lắng xuống.
Học kỳ tiếp theo, cuộc sống của Châu Huệ Trân trôi qua một cách bình lặng.
Cô không gặp lại Uông Ái Quốc, cũng không gặp lại Cố Bách Hoằng.
Chỉ thỉnh thoảng nghe được vài lời bàn tán về Cố Bách Hoằng.
Hôm ấy đi ngang khu giảng đường, cô lại nghe thấy mấy người đang nói:
“Haiz, Cố Bách Hoằng lại trốn học nữa rồi, tháng này đã trốn tới 15 buổi!”
“Giờ thì thành phế nhân rồi, ngày nào cũng lảng vảng ở quán rượu, uống say rồi gây rối!”
“Đúng là đáng tiếc, một thiên chi kiêu tử, cuối cùng lại vì một người phụ nữ mà sa đọa thành ra thế này.”
“Sợ gì? Cha hắn là thủ trưởng, dù có bị đuổi học cũng có thể về quê lấy vợ, sinh con, sống an nhàn sung sướng thôi.”
“Nghe nói hắn có hơn chục cô bạn gái rồi, còn nói gì đến vợ?”
“Còn có vài cô là quen ở mấy chỗ ăn chơi cơ đấy…”
Châu Huệ Trân vừa quay người định đi thì trông thấy Cố Bách Hoằng.
Anh ngồi lười biếng trên bờ tường, một chân lơ lửng đung đưa, trông như vừa trèo tường từ bên ngoài vào.
Chiếc sơ mi trắng từng sạch sẽ tinh tươm, giờ đã nhàu nát, vết bẩn loang lổ, xám xịt.
Châu Huệ Trân nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục bước đi.
Phía sau vang lên giọng nói nửa trêu chọc của Cố Bách Hoằng:
“Sao không nghe tiếp nữa? Chuyện vừa tới đoạn hay mà.”
“Bộp” một tiếng, Cố Bách Hoằng nhảy từ trên tường xuống.
Anh từ tốn bước tới bên cạnh Châu Huệ Trân, nhìn chằm chằm vào mắt cô, như thể đang cố tìm kiếm điều gì đó.
“Thế nào? Một đời như vậy, có đủ ‘đặc sắc’ không?” – Anh hỏi khẽ, giọng mang theo sự tự giễu.
Châu Huệ Trân chớp mắt, giấu đi sự xót xa trong ánh nhìn, lạnh nhạt đáp:
“Anh thật là ấu trĩ.”
Cố Bách Hoằng sững người, yết hầu khẽ chuyển động, rõ ràng không ngờ cô sẽ nói vậy.
Châu Huệ Trân thấy thế, cố gắng nở một nụ cười, giọng như bâng quơ:
“Nhưng mà, anh hùng xưa nay đều xuất thân từ tuổi trẻ bồng bột. Ai mà không từng trải qua vài mối tình, vài cuộc phong lưu? Không vấp ngã làm sao trưởng thành?”
“Tương lai Cố tiên sinh nếu thành công rực rỡ, nhớ chiếu cố chút đến bạn cũ nhé.”
Sắc mặt Cố Bách Hoằng tái nhợt, gượng cười cay đắng:
“Châu Huệ Trân, vẫn là em tàn nhẫn nhất.”
Nhìn bóng lưng anh khuất xa, Châu Huệ Trân ôm lấy ngực mình, nước mắt rơi không một tiếng động.
Tại sao? Tại sao lại thành ra như vậy?
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Cô đã rời xa Cố Bách Hoằng rồi, mà anh... lại trở thành con người như hôm nay.