Cháy Nắng

Chương 10: Cô đoán xem



Lại là một ngày nhiều mây hiếm hoi nữa.

Những đám mây màu xanh lam như sương mù, gió mang có hơi thở của rừng trúc.

Nhân lúc buổi sáng không khí trong lành, đầu óc cũng tỉnh táo, Tân Nguyệt một mực cắm cúi làm bài tập và học thuộc lòng.

Đến trưa, sau bữa cơm, có một người đại diện đến gõ cửa, Tân Nguyệt dùng lý do từ chối mà Trần Giang Dã đã dạy cô để nói với anh ta, sau đó anh ta rời đi.

Phương pháp này thực sự rất hiệu quả.

Người nọ chân trước mới vừa rời đi, Tân Nguyệt thấy lúc này không có ai, cô quyết định ra ngoài sớm để đi nhặt quả rụng.

Cô vẫn đến khu rừng phía sau đập chứa nước, khu rừng này rất lớn, không thể nhặt hết trong vài ngày, nhưng dường như có người đã nhặt một phần của khu vực này trong hai ngày cô không đến, quả thưa thớt, nhặt được một lúc thì cô đổi sang chỗ khác.

Nơi này cách đập chứa cũng không xa, nhưng cô luôn nhặt về phía Đông, nên đến khi chạng vạng tối thì đã cách đập rất xa.

Tân Nguyệt không có điện thoại, cô cũng không thích đeo đồng hồ, bình thường thì nhìn trời để đoán thời gian, khi cô cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, thỉnh thoảng sẽ vén cành lá rậm rạp trên đầu ra để nhìn trời.

Lúc này cô thấy mặt trời sắp xuống núi, bèn ra khỏi rừng.

Từ năm 5 tuổi cô đã nhặt quả rụng trong khu rừng trên dãy núi này, nên cô vô cùng quen thuộc với từng cánh rừng, từng con đường, đi một vòng nhìn xung quanh là biết phải đi hướng nào.

Trong rừng có bóng cây, Tân Nguyệt không cảm thấy nóng, chỉ khi ra ngoài mới bắt đầu đổ mồ hôi, cô giơ tay lau mồ hôi rồi bắt đầu đi về.

Khi đi đường, mắt Tân Nguyệt không chỉ nhìn con đường phía trước, mà còn thường xuyên quét qua quét lại hai bên, trông như lúc nào cũng ở trong trạng thái cảnh giác, đây là thói quen cô hình thành từ nhỏ khi đi nhặt quả rụng, bởi vì nếu không để ý, rất có thể sẽ bị rắn trong bụi cỏ bò ra cắn trúng.

Cô đã từng bị rắn cắn khi còn nhỏ, nhưng nói ra cũng thật lạ, dù bị rắn cắn, cô lại không hề sợ rắn.

Khi nhìn thấy rắn, nếu nó ở trong bụi cây, cô sẽ tránh xa, nếu ở trên đường, cô sẽ đi theo sau nó một đoạn, cô cảm thấy nhìn rắn bò ngoằn ngoèo cũng rất thú vị.

Làng Hoàng Nhai trước đây cũng được gọi là làng Rắn, mùa hè cực kỳ nhiều rắn, cô ra ngoài mười lần thì năm lần gặp rắn.

Ban nãy khi nhặt quả rụng trong rừng cô nhìn thấy một con rắn sọc gờ, lúc này trên đường cô lại bắt gặp một con rắn khác.

Con rắn này không dài lắm, đầu tròn, toàn thân xanh biếc, rất đẹp, trông hơi giống rắn lục, nhưng đầu rắn lục hình tam giác.

Tân Nguyệt không phân biệt được loài rắn này, đoán là rắn độc, nên giữ khoảng cách quan sát nó từ xa.

Con rắn này thực sự rất đẹp, ánh mắt cô luôn dán vào nó, ngoại trừ con rắn xanh biếc này, mọi thứ khác trong tầm nhìn của cô dường như đều mờ ảo.

Tân Nguyệt cứ thế nhìn chằm chằm nó, đi theo nó một đoạn đường, cho đến khi nó chui vào sau một cái trụ đá.

Trên trụ đá dường như có người đang đứng, nhưng Tân Nguyệt không để ý, cho đến khi con rắn lục hoàn toàn biến mất, ánh mắt cô mới bị đôi giày thể thao trắng trên trụ đá thu hút.

Giày thể thao trắng...

Tân Nguyệt ngẩn ngơ.

Chỉ cần nhìn thấy đôi giày này, trong đầu cô lại hiện lên một hình ảnh vô cùng rõ ràng.

Dường như cô đã vô thức coi màu trắng là màu dành riêng của người đó.

Chỉ có điều, ở ngôi làng hẻo lánh này —

Màu trắng, thực sự là màu độc quyền của anh.

Tân Nguyệt ngẩng đầu lên, không ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt quen thuộc đó.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đường nét chân mày sắc bén.

Anh đút tay vào túi, cằm hơi nhếch lên, đôi mắt đen sẫm cụp xuống nhìn cô.

"Sao anh lại ở đây?" Tân Nguyệt hỏi anh.

Trần Giang Dã không trả lời mà hỏi lại: "Cô không sợ rắn à?"

Tân Nguyệt chớp mắt: "Không sợ."

"Ha…"

Một tiếng cười không có ý nghĩa bật ra từ cổ họng anh.

Tiếng cười này của anh bỗng kéo suy nghĩ của Tân Nguyệt quay trở lại ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau. Anh đứng dưới bầu trời đầy ráng đỏ, và trong một thế giới tưởng chừng như tĩnh lặng, anh cũng phát ra tiếng cười như vậy.

Cô vẫn luôn tò mò, ngày đó tại sao anh lại cười như vậy.

Mà lúc này, sự tò mò ấy càng trở nên mạnh mẽ, gần như chiếm lĩnh mọi cảm xúc của cô.

Tuy có chút do dự, nhưng cô vẫn hỏi: "Ngày đầu tiên anh nhìn thấy tôi, tại sao lại cười như thế?"

Trần Giang Dã nghiêng đầu, vẻ mặt tựa hồ có chút bất ngờ.

Anh bước một chân ra, lười biếng nhảy xuống từ trên tảng đá, hai tay vẫn duy trì tư thế đút vào trong túi quần.

"Nhớ rõ thế à?"

Anh vừa nhìn chằm chằm vào Tân Nguyệt vừa tiến lại gần.

Tân Nguyệt nhìn anh tới gần, cô vô thức lùi lại một bước, ánh mắt cũng vội vàng dời khỏi khuôn mặt anh.

Khuôn mặt này, vẫn không nên nhìn quá lâu thì hơn.

Trần Giang Dã chú ý tới động tác của cô, bước chân dừng một chút, đáy mắt lóe lên một màu đen tối, sau đó đi tiếp, cách cô chỉ còn một bước mới dừng lại.

Họ đã đứng rất gần nhau, nhưng Trần Giang Dã vẫn cố tình cúi nửa người xuống, để hai mắt cùng nằm trên một đường thẳng với đôi mắt của Tân Nguyệt, anh bình tĩnh nhìn cô.

Suy nghĩ của Tân Nguyệt dường như bị mắc kẹt ở giây trước đó, không để ý rằng Trần Giang Dã đã đứng gần cô đến như vậy.

Khi cô nhận ra, ánh mắt cô bất ngờ chạm vào gương mặt phóng to hàng chục lần, trong phút chốc, vì giật mình mà cô mất thăng bằng, suýt nữa ngã về phía sau.

May mà Trần Giang Dã kịp giữ lấy cánh tay cô mới giúp cô không đến mức ngã lăn ra đất.

Rõ ràng chỉ là do bản thân sợ bóng sợ gió, nhưng nhịp tim của Tân Nguyệt vẫn đập nhanh không ngừng, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.

Tân Nguyệt biết rõ vì sao mình lại như thế, có lẽ không có cô gái nào có thể giữ được bình tĩnh khi đối diện với khuôn mặt này ở cự ly gần như vậy.

Cô cũng không ngoại lệ.

Tai nạn bất ngờ vừa rồi khiến cô ngẩng đầu lên và vô tình nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Giang Dã, nhưng dù có gần đến thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt đen láy kia.

Cô chỉ thấy anh hơi nheo mắt lại, khẽ hé đôi môi mỏng, nói:

"Tôi chỉ là cảm thấy có thể nhìn thấy một hotgirl mạng ở đây, thật con mẹ nó thần kỳ."

Nói xong, anh buông lỏng cánh tay cô ra.

Mất đi sự hỗ trợ của anh, Tân Nguyệt bỗng cảm thấy trọng tâm hơi bất ổn. Cô lùi lại một bước, mở rộng khoảng cách g*** h** ch*n, ổn định trọng tâm, sau đó hít sâu một hơi, lại mở miệng hỏi anh:

"Vậy lúc nãy thì sao?"

Khóe miệng của Trần Giang Dã càng nhếch cao hơn sau khi cô hỏi câu này.

"Cô đoán xem?"

Anh nói.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn đoán xem bạn đoán xem!!