Cháy Nắng

Chương 33:



“Tôi muốn cô nợ tôi.”

Tân Nguyệt nhận ra giọng nói của anh lộ ra vẻ sung sướng và xấu xa, như thể anh nhất định phải đối nghịch với cô, nhưng cũng như thể anh thực sự muốn cô nợ anh.

Nghe câu này, Tân Nguyệt không thể hình dung cảm giác trong lòng mình là gì, có tức giận vì bị anh cố ý đả kích, nhưng chiếm phần nhiều hơn là một loại cảm xúc khác khó diễn tả thành lời, giống như sợi dây cung chôn sâu dưới đáy lòng kia bị người ta gảy mạnh một cái, khiến lồng ngực bị dao động đến tê dại.

Tân Nguyệt không muốn để anh nhìn thấy cảm xúc khác thường đó, tập trung toàn bộ cơn giận vào trong mắt, ném về phía anh.

“Được, anh có tiền, anh giỏi." Cô cắn răng nói.

“Không giỏi bằng cô." Trần Giang Dã đáp lại.

Tân Nguyệt không biết tại sao anh phải nói như vậy, cũng không biết anh ám chỉ cái gì, nhưng cô lười suy nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

Có quá nhiều điều phải đoán về người như anh, và điều đó chỉ khiến cô lún sâu hơn mà thôi.

Sau khi liếc anh một cái tượng trưng, Tân Nguyệt xoay người ra khỏi quán.

Trần Giang Dã đứng tại chỗ hai giây, sau đó đuổi theo.

Nơi này cách chỗ đậu xe khá xa, bây giờ đang là thời điểm nắng gay gắt nhất, trên đường rõ ràng có thể thấy được tầng tầng sóng nhiệt, ngay cả không khí cũng khô nóng, Tân Nguyệt chưa đi được mấy bước đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Tân Nguyệt vốn hơi khó chịu, bèn oán giận Trần Giang Dã một câu: "Trời nóng như vậy, anh đậu xe ở cửa Tây làm gì?"

Trần Giang Dã đút tay vào túi đi bên cạnh cô. Sau khi nghe cô nói chuyện, anh chuyển con ngươi về đuôi mắt, quét về phía cô.

"Hôm nay cô không đội mũ, ngồi trên chiếc xe phong cách như vậy, sợ người khác nhận không ra à?"

Vẻ mặt Tân Nguyệt sửng sốt.

Cô hoàn toàn không nghĩ đến điều đây.

Sáng nay cô tâm phiền ý loạn, quên cả đội mũ, vừa rồi dọc đường đi liên tục có người quay đầu lại nhìn cô và Trần Giang Dã, cô cũng không biết là mình bị nhận ra, hay là đi cùng Trần Giang Dã quá bắt mắt.

Hai người bọn họ đi cùng nhau thật sự rất nổi bật, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trong đám đông, chưa kể bọn họ còn cưỡi một chiếc xe mô tô vừa nổi bật, vừa có âm thanh lớn như vậy. Nếu có người chụp ảnh đăng lên mạng, chắc chắn rất dễ gây sốt.

Trong khoảng thời gian này, Tân Nguyệt không muốn có bất kỳ sự xuất hiện nào của mình trên mạng, nếu độ nổi tiếng không giảm xuống, cô đừng hòng nghĩ đến chuyện học xong lớp mười hai một cách yên ổn.

Cũng may trên đường đi, mặc dù có rất nhiều người quay đầu nhìn bọn họ, nhưng không có ai chụp ảnh chính diện của bọn họ một cách công khai. Mà hai người vẫn luôn đi bộ, nên không dễ chụp được góc nghiêng rõ nét. Chỉ khi ra khỏi thành phố, có một cô gái ngồi đằng sau trên yên xe lấy điện thoại ra định chụp bọn họ, nhưng Trần Giang Dã đã tăng tốc, bỏ xa cô ta.

Cái tên Trần Giang Dã này thật là phiền phức.

Thoạt nhìn rõ ràng anh là loại người sẽ coi đó là điều hiển nhiên ngay cả khi cả thế giới xoay quanh mình. Anh là kiểu người mặc kệ bản thân bị người khác vây quanh, và rất khó suy nghĩ cho người khác, nhưng hết lần này tới lần khác, anh lại tỉ mỉ và sâu sắc hơn bất kỳ ai Tân Nguyệt từng gặp qua.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi.

Ngay khi cô chuẩn bị không nghĩ đến nữa, cổ tay bỗng dưng bị người túm lấy, tiếng quát mắng có phần cáu kỉnh của Trần Giang Dã vang lên phía sau:

“Mẹ nó, cô không muốn sống nữa à? Đi đường cũng không thèm nhìn!”

Lúc này Tân Nguyệt mới nhận ra bọn họ đã đi tới một ngã tư có xe cộ qua lại. Toàn thành phố chỉ có ngã tư trước hiệu sách Tân Hoa là có đèn giao thông, những nơi khác đều không có, tài xế ở đây cũng không có thói quen lễ phép nhường đường cho người đi bộ, qua ngã tư phải đợi khi không có xe mới đi được. Vừa rồi nếu cô đi thêm vài bước nữa, nếu chiếc xe máy vừa chạy tới không kịp phản ứng, chắc chắn sẽ đâm vào cô.

Tân Nguyệt thở dài trong lòng, chàng trai tên Trần Giang Dã này đúng là muốn cái mạng này của cô mà.

“Còn mẹ nó thất thần?”

Trần Giang Dã nhíu chặt mày, liếc cô, bàn tay nắm chặt cổ tay cô siết lại.

Tân Nguyệt bị đau, lông mày cũng nhíu chặt, quay đầu trừng anh: "Buông tay.”

Trần Giang Dã dường như "Xì" một tiếng, buông cổ tay cô ra, nhưng ngay sau đó lại nắm lấy tay cô, đột nhiên kéo cô đi về một hướng khác.

“Này! Anh làm gì vậy?”

“Mua mũ bảo hiểm.”

Từ Minh Húc mang xe tới, nhưng tên ngốc này quên mũ bảo hiểm. Trần Giang Dã vốn định mua mũ bảo hiểm, kết quả sau khi cãi nhau với Tân Nguyệt lại quên mất, lúc này khóe mắt thoáng thấy cửa hàng bán xe máy và xe điện, anh mới nhớ ra.

Anh kéo Tân Nguyệt vào trong rồi mới buông tay.

“Anh đẹp trai, mua xe à?”

Ông chủ niềm nở bước tới.

Ánh mắt Trần Giang Dã quét một vòng trong cửa hàng: "Mua mũ bảo hiểm."

Anh là người có kinh nghiệm, không cần chủ cửa hàng giới thiệu, tự mình chọn hai cái mũ bảo hiểm.

Sau khi quan sát mũ bảo hiểm trong tay vài lần, Trần Giang Dã quay đầu nhìn về phía Tân Nguyệt đang đứng ở cửa.

“Lại đây.”

Tân Nguyệt nhìn chiếc mũ bảo hiểm màu hồng phấn trong tay anh: "Còn phải mua tôi nữa à?"

“Chứ sao?”

“À…”

Tân Nguyệt đi qua, dừng lại trước mặt anh.

Trần Giang Dã giơ mũ bảo hiểm lên, đang định đội cho cô thì cô đột nhiên lùi về phía sau một chút.

“Tôi tự tôi.”

Cô đưa tay chuẩn bị nhận mũ bảo hiểm.

Trần Giang Dã liếc cô một cái, không thèm quan tâm, nắm chặt hai bên mũ bảo hiểm đội lên đầu cô, thuận thế kéo cô về phía trước, bá đạo rút ngắn khoảng cách cô vừa lùi lại, còn gần hơn nữa.

Dưới lực kéo hướng lên trên, Tân Nguyệt không tự chủ được ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng theo đó ngước lên, đụng phải ánh mắt cụp xuống của anh.

Đáy mắt của anh như lúc nào cũng le lói những đốm lửa âm ỉ chuẩn bị rực cháy, chỉ cần chạm vào là bùng lên, theo đường nhìn của hai người mà lan tỏa, thiêu nóng đôi mắt của cô, cũng nhuộm đỏ khuôn mặt cô.

“Cạch.”

Khóa an toàn được cài vào.

Tân Nguyệt hoảng loạn chớp mắt mấy cái, lông mi dài rũ xuống.

Nhưng cô vừa mới rũ lông mi xuống, anh lại đột ngột cầm hai bên mũ bảo hiểm, buộc cô ngẩng đầu lên.

Tầm mắt lại va chạm.

Lần này anh cúi đầu xuống.

Nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, Tân Nguyệt cảm thấy trái tim mình đập điên cuồng, vô thức đưa tay chống lên ngực anh, kêu lên: "Anh làm gì vậy?!"

Động tác tới gần của Trần Giang Dã hơi dừng lại, sau đó, anh lắc đầu cô qua trái, qua phải, sau đó lại nâng đầu cô lên để cô tiếp tục nhìn anh:

“Xem mũ bảo hiểm có vừa không.”

“Chứ cô nghĩ gì?”

Giọng nói trầm thấp pha chút ý cười đùa vang lên, mang theo sự trêu chọc mờ ám khó diễn tả.

Khuôn mặt vốn chỉ hơi nóng lên của Tân Nguyệt trong nháy mắt đỏ bừng.

Cũng may cô phản ứng nhanh, vội vàng kéo tấm chắn gió xuống, che kín toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, nhưng xuyên qua tấm chắn gió, cô nhìn thấy --

Độ cong bên môi anh lại sâu thêm một chút.

Mười ngón tay cô bất giác cuộn tròn lại, cô chỉ ước ao có thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào, mà khi ý thức được bàn tay cuộn tròn thành quyền của mình vẫn còn đang đặt trên ngực Trần Giang Dã, cô thật sự muốn chết.

Cô cứng ngắc thu tay lại, bực bội xoay người, tránh ánh mắt nhiễm ý cười đó của anh.

Sau khi nhìn thấy gương, cô đi tới trước gương, cố gắng giữ tự nhiên, giả vờ vừa mới xoay người là để tìm gương, mà không phải không dám nhìn anh.

Cô đã xoay người, Trần Giang Dã tất nhiên không tiếp tục khom lưng nữa, chậm rãi đứng thẳng lên, cầm mũ bảo hiểm nam bên cạnh đội thử, cả quá trình đều mỉm cười.

"Lấy hai cái này."

"Được, tổng cộng là bốn ngàn hai, anh chàng đẹp trai có mắt nhìn tốt đấy, đây là chiếc mũ bảo hiểm tốt nhất ở đây, làm từ sợi carbon đấy, mùa hè này đội cũng tuyệt đối không nóng."

Bốn ngàn hai!

Tân Nguyệt bị con số này làm sợ ngây người.

Cô vội vàng tháo mũ bảo hiểm xuống, đang muốn nói với Trần Giang Dã rằng cô không mua nữa, lại chỉ thấy anh đưa màn hình điện thoại ra cho ông chủ xem, sau đó nói: "Chuyển xong rồi."

Tân Nguyệt:...

Lần nào anh cũng chuyển tiền nhanh như vậy.

Trần Giang Dã liếc cô một cái, nhìn vẻ mặt cô là biết cô đang nghĩ gì, cầm mũ bảo hiểm đi về phía cô: "Đừng nói với tôi cô không mua, không mua thì đừng ngồi xe tôi."

Người này thật là…

Quên đi.

Tân Nguyệt cảm thấy mình nên quen với điều này từ lâu, chút tiền này không đáng là bao đối với vị đại thiếu gia này.

Cô hít sâu một hơi, ôm mũ bảo hiểm đi theo Trần Giang Dã ra khỏi cửa hàng.

Ngoài cửa đúng lúc có xe ba bánh đi qua, Tân Nguyệt gọi chiếc xe ba bánh lại.

“Bác tài, cho cháu đến cửa Tây.”

Sau khi xuống xe ba bánh, hai người không hẹn mà cùng đội mũ bảo hiểm lên. Một cái màu hồng, một cái màu đen, là kiểu tình nhân.

Trần Giang Dã đi lấy xe, rồ ga chạy đến bên cạnh Tân Nguyệt.

“Lên xe.”

Có lẽ vì đội mũ bảo hiểm, hoặc vì không có người ngoài, lúc này đây Tân Nguyệt rất tự nhiên ôm lấy eo Trần Giang Dã.

Tháng Bảy nóng bức, ngay cả gió cũng mang theo hơi nóng, hai tay cô ôm eo anh, lại chỉ cảm thấy ấm áp, khiến người ta cảm giác có thể ôm chặt hơn một chút, rồi lại ôm chặt hơn một chút nữa, cứ ôm như vậy cũng không sao.

Giữa tiếng gió rít qua, cô không kìm được, nhắm mắt lại nhẹ nhàng cọ vào lưng anh. Bởi vì có mũ bảo hiểm, cho nên hành động thân mật quá mức như vậy cũng không sao.

Cô đã đi về nhà vô số lần, đi trên con đường quanh co nay hàng trăm, hàng nghìn lần, nhưng đây là lần đầu tiên, cô hy vọng con đường này sẽ không có điểm cuối.

Chiếc xe máy chạy qua con đường không có cây cối che chắn, đi vào núi rừng, đỉnh đầu không còn nắng gắt.

Xe chạy chậm lại, không phải vì đường núi gập ghềnh, mà chỉ vì anh muốn được cô ôm lâu một chút.

Khi về đến nhà đã là bốn giờ chiều.

Từ thị trấn đến làng Hoàng Nhai mất khoảng nửa tiếng, không nhanh hơn chiếc xe máy cũ của Tân Long là bao.

Tân Nguyệt không biết thời gian cụ thể, nhưng cũng cảm nhận được anh có vẻ đã giảm tốc độ rất nhiều.

“Ơ, sao giờ mới về.”

Thím Vương hiếm khi ở nhà vào giờ này, trêu chọc: "Chiếc xe của cháu nhìn thì đẹp nhưng không hữu dụng mấy nhỉ."

Trần Giang Dã cởi mũ ra liếc thím Vương một cái, không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, ngược lại vẻ mặt của Tân Nguyệt có chút mất tự nhiên.

Sau khi xuống xe, Tân Nguyệt tháo mũ bảo hiểm ra đưa cho Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã không nhận: "Để chỗ cô đi.”

Tân Nguyệt do dự một lát vẫn nhận lấy.

“Vậy tôi về đây.”

Tân Nguyệt ôm mũ bảo hiểm về nhà.

Thím Vương đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại giữa hai người bọn họ, biểu cảm khá phức tạp.

Trần Giang Dã đậu xe xong, chuẩn bị lên lầu, lại bị thím Vương gọi lại.

“Có việc sao ạ?" Trần Giang Dã quay đầu lại.

Thím Vương vừa quạt vừa nói: "Thím thấy quan hệ của cháu và Tân Nguyệt rất tốt, cháu cũng biết q**n l*t của con bé bị trộm, hơn nữa suốt ngày ngoại trừ đi dạo, cháu cũng không làm gì, vậy thì cháu để mắt đến Tân Nguyệt nhiều một chút."

Mí mắt Trần Giang Dã giật giật, không lên tiếng.

Thím Vương tiếp tục nói: "Con bé là con gái, ngày nào cũng một mình đi vào núi sâu rừng già rất nguy hiểm. Trước đây có lần con bé suýt chút nữa đã gặp chuyện không may, mặc dù cuối cùng không sao, nhưng vẫn khiến con bé gặp phiền phức."

Nói đến chuyện này, thím Vương hỏi: "Chuyện trước kia, Tân Nguyệt có kể với cháu không?”

“Không kể, nhưng cháu biết chuyện đó.”

“Mấy bà tám lắm miệng này!”

Thím Vương thầm mắng một tiếng, vội vàng nói với Trần Giang Dã: "Cháu đừng nghe những người đó nói hươu nói vượn, Tân Nguyệt sạch sẽ, sạch sẽ hơn bất kỳ ai."

Thím Vương là người tốt bụng, nói đến những chuyện này, đáy mắt lại rưng rưng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn nghẹn ngào: "Con bé Tân Nguyệt này thật đáng thương, mẹ nó không có lương tâm, cầm tiền trong nhà chạy theo người khác, không lâu sau nó lại gặp chuyện như vậy, toàn bộ trẻ con trong làng đều không chơi với nó, còn bắt nạt nó.”

Thím Vương lau nước mắt: "Cũng may con bé này có tiền đồ, thành tích tốt, sau này nhất định có thể thi vào một trường đại học tốt."

Nói đến đây, thím Vương liếc nhìn Trần Giang Dã một cách ẩn ý.

Bà suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói với anh.

“Chuyện của người trẻ tuổi bọn cháu, thím là người ngoài vốn không nên can thiệp, cháu cũng không phải người sẽ nghe người khác khuyên, nhưng thím vẫn muốn khuyên cháu một câu, nếu cháu không thích Tân Nguyệt thì đừng trêu chọc con bé, nếu thích con bé thì phải nghĩ cho con bé nhiều hơn. Con bé sắp vào lớp mười hai rồi, không thể phân tâm vào chuyện yêu đương."

Mọi người đều nói như vậy.

Điều này khiến cả người Trần Giang Dã vô cùng bực bội.

Anh biết, anh biết, anh biết hết!

Không cần ai cũng phải nói với anh!

“Trần Giang Dã, cháu có nghe không?”

“Cháu con mẹ nó không điếc!" Trần Giang Dã đột nhiên rống lên một tiếng.

Thím Vương bị tiếng rống đột ngột của anh làm hoảng sợ, nhưng bà biết nói như vậy khiến anh không vui, nên cũng không để bụng, chỉ khuyên: "Tuổi còn nhỏ, đừng nóng giận như vậy."

Lúc này, tiếng gọi của Tân Nguyệt truyền đến từ bên ngoài: "Thím Vương.”

“Ơi." Thím Vương thò đầu ra.

"Đập chứa nước có bán cá, bố cháu bảo cháu đi mua, nhà thím có muốn mua không? Cháu mua về cho thím.”

"Không cần không cần, hai ngày trước nhà thím mới ăn cá."

“Dạ vâng, vậy cháu đi đây.”

“Đi đường cẩn thận.”

Tân Nguyệt vẫy tay với thím Vương, ánh mắt lại liếc về phía Trần Giang Dã chỉ lộ một góc áo đứng bên cạnh, cô nghe thấy Trần Giang Dã vừa mới nói tục với thím Vương, nhưng lúc này cũng không tiện hỏi, chỉ đành phải xoay người đi lên núi.

Thím Vương nhìn cô đi một đoạn xa, đang chuẩn bị rút người về thì thấy một bóng người lướt qua trước mặt.

“Giờ này rồi cháu còn đi đâu?" Thím Vương gọi Trần Giang Dã đang đi ngang qua trước mặt bà.

Trần Giang Dã cau mày, không kiên nhẫn nói: "Không phải thím bảo cháu để mắt đến cô ấy sao?”

“À…”

Thím Vương phất tay: "Đi đi, đi đi.”

Lúc này Tân Nguyệt đã đi rất xa, cô đi rất nhanh.

Trần Giang Dã cũng không muốn cách cô quá gần, chỉ đi theo từ xa, chờ đến khi cô rẽ mới bước nhanh hơn.

Tân Nguyệt vốn có tính cảnh giác tương đối cao, nhanh chóng phát hiện ra anh.

Cô quay đầu nhìn Trần Giang Dã cách đó hơn mười mét, hỏi anh: "Anh đi theo tôi làm gì?"

"Con mắt nào của cô thấy tôi đi theo cô?"

Trần Giang Dã có chút tức giận.

Lúc tâm trạng Trần Giang Dã không tốt, cả người trông cực kỳ khó chọc, nhưng Tân Nguyệt không sợ anh.

“Hai con mắt này.”

Trần Giang Dã không lên tiếng nữa, chỉ nhìn cô chằm chằm.

“Nói chuyện.

Trần Giang Dã lại không nói.

Tân Nguyệt hơi bất lực, hít vào một hơi: "Nếu anh không đi theo tôi, vậy anh đi trước đi."

“Ông đây không đi.”

Tân Nguyệt không biết tại sao mới trong một khoảng thời gian ngắn mà anh lại tức giận đến mức này, cô cũng không chiều anh: "Không đi thì thôi."

Nói xong, cô quay người đi.

“Mẹ kiếp!”

Trần Giang Dã đá tảng đá trên mặt đất, như thể đang vô cùng cáu kỉnh.

Khi nhìn thấy bóng dáng phía trước kia sắp biến mất ở ngã rẽ, cảm xúc tức giận trong anh lại tiếp tục tăng lên, anh nhìn chằm chằm vào hướng đó, con ngươi đen láy dường như chỉ còn một màu đen, mí mắt mỏng như dao, toàn thân đều tỏa ra hơi thở sắc bén.

Nhưng dù với tâm trạng như vậy, vậy mà cuối cùng anh lại lựa chọn tước vũ khí đầu hàng, tiếp tục đi theo.

Chân anh dài, nhanh chóng bắt kịp khoảng cách vừa kéo giãn ra.

Tân Nguyệt lại rất nhanh đã phát hiện ra anh.

Tân Nguyệt thật sự rất mơ hồ, hoàn toàn không biết anh muốn làm gì.

“Không phải anh không đi sao?" Cô dừng lại hỏi anh.

Trần Giang Dã: "Cô quản được tôi à?”

“Anh theo dõi tôi, tất nhiên tôi phải quản anh rồi.”

“Đây con mẹ nó không gọi là theo dõi.”

Trần Giang Dã bùng nổ.

Tân Nguyệt nghiêng đầu: "Vậy gọi là gì?”

“Bảo vệ.”

Hai từ này hiện lên trong đầu Trần Giang Dã.

Nhưng anh không nói ra.

Anh lạnh lùng ngước mắt lên, nhìn Tân Nguyệt một cái, rồi lại quay qua một bên: "Thím Vương thẩm bảo tôi để mắt đến cô."

“Để mắt đến tôi làm gì?”

Tâm tình thoáng dịu đi của Trần Giang Dã trong nháy mắt lại bị châm lửa: "Con mẹ nó q**n l*t cũng bị trộm, vậy mà cô không sợ hãi chút nào đúng không?"

Tân Nguyệt sửng sốt.

Cho nên... Anh đi theo cô, là muốn bảo vệ cô?

Ánh mắt Tân Nguyệt trầm xuống.

Như có gì đó nhẹ nhàng gãi gãi trái tim của cô, nói không nên lời cảm giác đó là đau hay là gì.

Có một người sẵn lòng bảo vệ mình là một chuyện rất may mắn, nhưng sự may mắn này cũng không thể kéo dài, cô cũng chưa bao giờ muốn người khác trở thành chỗ dựa cho mình.

Cô là chỗ dựa của chính mình, luôn luôn là như vậy.

“Trần Giang Dã.”

Cô trầm giọng nói với anh, "Tôi không cần sự bảo vệ của anh."

Ánh mắt Trần Giang Dã lập tức trở nên âm u.

Đôi mắt kia đen sâu hơn bao giờ hết, sâu đến mức dường như không có đáy.

Anh gắt gao nhìn cô chằm chằm, bật ra mấy chữ từ trong hàm răng nghiến chặt:

“Cần hay không, là do ông đây quyết định.”