Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày Trần Giang Dã đều đến dạy Tân Nguyệt kỹ thuật phòng thân.
Hai người đều có tính cách nóng nảy, cho nên thường xuyên luyện tập xong lại cãi nhau, đánh nhau cũng là chuyện thường, chỉ có điều kết cục luôn là Tân Nguyệt bị giữ chặt dưới đất, với đủ tư thế, mỗi tư thế đều không thể cử động tay chân.
Nếu lúc này người nào đó dừng tay thì đã tốt, nhưng lại cố tình k*ch th*ch cô, tay chân Tân Nguyệt đều bị khóa chặt, không còn cách nào khác ngoài sử dụng miệng.
Hơn hai mươi ngày trôi qua, bả vai Trần Giang Dã đã có vài dấu răng do Tân Nguyệt cắn.
Có một lần, Tân Nguyệt thật sự tức giận đến mức cắn rất mạnh.
Vai Trần Giang Dã bị cô cắn chảy máu, để lại dấu răng rất sâu.
Mỗi lần bị cắn, Trần Giang Dã đều không phản kháng, chỉ mắng một câu:
“Tân Nguyệt, cô là chó à?!”
Lúc này, Tân Nguyệt sẽ buông ra, mắng lại: "Không chó như anh đâu!”
Chỉ có lúc này, Tân Nguyệt không mắng, bởi vì cô nếm được mùi máu tươi trong miệng.
“Sao câm rồi? Không phải cô mồm mép lắm à?”
Tân Nguyệt có chút chột dạ, khí thế giảm bớt: "Anh chảy máu rồi.”
Lúc này Trần Giang Dã mới chú ý tới dấu răng trên vai đang chầm chậm rỉ máu.
“Mẹ kiếp!”
Trần Giang Dã buông cô ra, đứng lên, nghiến răng nhìn cô: "Cô con mẹ nó sao không dùng thêm chút sức cắn tôi nữa đi?"
Tân Nguyệt tự biết đuối lý, chớp mắt nhìn, buồn bực nói: "Đừng nói lời quá đáng.”
Cô vừa nói như vậy lại khiến Trần Giang Dã nghẹn họng, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô.
Xuất phát từ sự chột dạ, Tân Nguyệt nhìn trời, nhìn đất, nhìn tường, nhìn kiến dọn nhà bên tường… Chỉ không nhìn anh.
Trần Giang Dã thì chỉ nhìn cô chằm chằm.
Tân Nguyệt không nhìn anh, nhưng có thể cảm nhận được ánh nhìn chết chóc của anh, cảm thấy không thoải mái, muốn xách cả xương cốt ra phơi nắng.
Quan trọng nhất, cô còn nhớ thương đến vết thương của anh, phải nhanh chóng khử trùng mới được.
“Anh đừng lườm tôi nữa, chúng ta khử trùng trước đã.”
Cô ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt đang kìm nén lửa giận của anh: "Được không?”
“Khử trùng xong thì sao?”
Cảm xúc đáy mắt anh không biết từ lúc nào đã chuyển thành đen đậm, "Cô định bồi thường cho tôi như thế nào?”
Lông mày anh sắc nét, hốc mắt hơi lõm, lông mi dày và dài, khiến ánh mắt của anh ngay cả khi bị ánh mặt trời giữa hè chiếu rọi, cũng chỉ là một màu đen sâu thẳm không thấy đáy.
Tân Nguyệt không biết tại sao tâm trạng của anh lại đột nhiên thay đổi, chỉ cảm thấy ánh mắt anh quá nặng nề, không tự chủ lùi về phía sau một bước.
Trần Giang Dã nhấc chân đi theo.
Anh chỉ tiến thêm một bước, nhưng Tân Nguyệt đã cảm thấy không thể thở được.
“Anh... Anh…”
Cô căng thẳng nắm chặt góc áo, "Anh muốn thế nào?”
Anh cúi người xuống, mang theo hơi thở xâm lược từng chút một lấn át.
"Tôi muốn cắn lại." anh nói.
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trong lòng Tân Nguyệt.
Cái gì cơ?
Cô nhíu mày: "Trần Giang Dã, anh có ấu trĩ không thế?”
“Cô cắn tôi được, tôi cắn lại thì không được à?”
Anh cười lạnh một tiếng.
Vừa rồi do lôi kéo nhau, cổ áo Trần Giang Dã bị kéo qua một bên, cho nên Tân Nguyệt thật sự đã cắn vào da thịt anh. Lúc này cổ áo trở về chỗ cũ, che đi miệng vết thương, nhưng máu không thể che được, đã thấm đỏ trên nền vải trắng.
Tân Nguyệt nhìn vết máu chậm rãi lan ra bên ngoài, không muốn tiếp tục giằng co với Trần Giang Dã nữa, mà cô hiểu Trần Giang Dã, người này không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Thôi, bỏ đi vậy.
Cô nâng cánh tay lên, đưa đến trước mặt anh.
"Cắn, cắn đi, cho anh cắn đấy."
Trần Giang Dã cũng không hề nể mặt.
"Cô cắn tôi ở đâu, tôi cắn trả chỗ đó."
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, nắm chặt tay rồi buông ra.
Thôi vậy.
“Tùy anh, tùy anh.”
Tân Nguyệt nhắm mắt lại, kéo cổ áo lộ ra nửa bả vai.
Trần Giang Dã nhìn chằm chằm vùng da trắng như tuyết đó, yết hầu di chuyển lên xuống trong chốc lát, mạch máu màu xanh nhạt trên cổ nổi lên.
Anh nheo mắt, trong con ngươi đen láy không biết đã có bao nhiêu bóng tối lướt qua, sâu đến mức gần giống như một con thú không biết thỏa mãn.
“Anh muốn cắn thì nhanh lên." Tân Nguyệt thúc giục.
Anh di chuyển đồng tử tới đuôi mắt, thoáng nhìn hai mắt nhắm chặt cùng môi dưới bị cắn của cô.
Một tiếng cười phát ra từ cổ họng anh, anh cúi đầu.
Đồng thời, anh đưa tay ra sau gáy Tân Nguyệt, duỗi người tới hàm dưới tinh xảo của cô, giữ chặt cổ cô, rồi từ từ há miệng, lộ răng nanh, lại hạ xuống.
“A! Trần Giang Dã!”
Lúc này Tân Nguyệt hô lên, "Anh buông ra! Đau muốn chết!”
Tân Nguyệt còn tưởng anh chỉ trả thù nhẹ nhàng, không ngờ anh làm thật!
Đã thế còn cắn mạnh hơn cả cô!
“Trần Giang Dã!”
Tân Nguyệt đau đến mức bắt đầu giãy dụa, nhưng dường như anh đã đoán trước, bàn tay to giữ chặt cơ thể cô.
“A! Trần Giang Dã!”
Lúc Tân Nguyệt đau đến nước mắt suýt trào ra, cuối cùng Trần Giang Dã mới buông tay.
Cảm giác đau đớn lập tức biến mất hơn phân nửa, Tân Nguyệt hít sâu một hơi.
Trần Giang Dã cũng rút bàn tay đang giữa chặt cổ cô ra, đầu lưỡi quét qua hàm răng dính máu.
Tân Nguyệt che bả vai, lập tức lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với anh.
“Trần Giang Dã, anh điên rồi?!" Tân Nguyệt tức giận mắng anh.
Trần Giang Dã thờ ơ, ánh mắt nhìn nơi cô đang che, một lát sau mới nâng mí mắt, đối diện với tầm mắt của cô.
Anh đứng ngược sáng, lông mi đổ bóng nơi đáy mắt, lộ ra vài phần nghiêm nghị:
“Nhớ kỹ, đây là tôi để lại cho cô.”
Anh nói - -
Để lại cho cô.
Không phải trả lại.
Van tim bỗng nhiên giống như bị thứ gì đó kéo căng từng chút một, kéo đến mức đau đớn.
Ngón tay Tân Nguyệt vẫn che lấy vết thương bị anh cắn chảy máu, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, vết thương kia bỗng nóng vô cùng, khiến lòng bàn tay cô cũng nóng ran.
Vết cắn anh để lại cho cô rất sâu, mặc dù có thể sau khi vảy rơi xuống vẫn thấy rõ dấu răng.
Dấu ấn này như sẽ khắc mãi trên vai cô, không bao giờ biến mất.
Đau lắm, đau vô cùng.
Nhưng Tân Nguyệt nhận.
Đây là do cô tự gây ra, cô phải chịu đựng.
Mặc dù Trần Giang Dã chọc cô trước, nhưng cô biết phần mình sai nhiều hơn một chút.
Nhưng… Lần sau cô vẫn sẽ cắn.
Tiếp tục cắn ở một chỗ khác.
Cô cũng không hiểu xuất phát từ tâm lý gì, như cô cũng muốn để lại vài thứ trên người anh…
Những thứ sẽ không biến mất, những thứ nhìn thấy có thể nhớ tới cô.
Những chuyện như vậy thường xảy ra.
Trong hơn hai mươi ngày qua, bọn họ lặp đi lặp lại như vậy, luôn là tôi mắng anh một câu, anh đáp tôi một câu, như thế đến chết mới thôi.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không phải không có những lúc ở chung yên tĩnh.
Trong một ngày, ngoại trừ khoảng thời gian học kỹ thuật phòng thân, còn lại phần lớn thời gian, bọn họ đều im lặng.
Ở nhà.
Tân Nguyệt làm bài tập và học thuộc lòng, Trần Giang Dã ở trên ban công bên cạnh vẽ tranh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bên này.
Tân Nguyệt đã từng hỏi có phải anh đang vẽ tranh không.
Anh trả lời phải.
Tân Nguyệt luôn cảm thấy hình như anh đang vẽ cô, nên không hỏi anh đang vẽ cái gì, chỉ trêu chọc một câu: "Đại thiếu gia Trần hóa ra còn là đại họa sĩ Trần."
Trần Giang Dã cũng không nhiều lời, chỉ cười trừ.
Ở bên ngoài.
Tân Nguyệt đi cắt cỏ cho lợn hoặc nhặt quả rụng, nhặt nấm, Trần Giang Dã sẽ lặng lẽ đi theo sau cô, không gần cũng không xa.
Thỉnh thoảng hai người trò chuyện, gặp trái cây dại, Tân Nguyệt sẽ hái cho anh, sau đó cùng nhau ngồi ở dưới bóng cây ăn, lại cùng nhau nhìn núi xa xa, mây trên trời.
Lúc Tân Nguyệt không vào rừng, ví dụ như trên đường đi và về, Trần Giang Dã sẽ đưa tai nghe bluetooth cho cô.
Lúc này, họ sẽ gần nhau hơn.
Mỗi khi nghe giai điệu truyền đến từ tai nghe, cảm nhận được ánh mắt phía sau, Tân Nguyệt đều hy vọng thời gian có thể chậm lại, nếu có thể dừng lại càng tốt.
Họ có thể tiếp tục nghe cùng một bài hát như vậy.
Anh sẽ mãi mãi ở nơi cô có thể nhìn thấy.
Chỉ là đôi khi, Trần Giang Dã sẽ phá hư bầu không khí này, đánh lén nhân lúc cô không chú ý, với cái lý do tốt đẹp được cho là:
Huấn luyện thực chiến.
Khả năng phản xạ của Tân Nguyệt vốn đã nhanh, hơn nữa mấy ngày huấn luyện, cơ bản mỗi lần đều có thể phản ứng kịp thời, chỉ dừng lại ở mức độ nhẹ nhàng, không ra tay mạnh.
Trong hơn hai mươi ngày, Trần Giang Dã đánh lén cô khoảng mười lần, mỗi lần cô đều viết vào nhật ký, sau đó do tập mãi thành quen nên chỉ ghi qua loa, nhưng gần cuối tháng Tám này, cô đã viết rất nhiều trong nhật ký, gần như hoàn toàn ghi lại cảnh tượng lúc đó, bởi vì sợ sẽ quên, đồng thời lại cảm thấy chắc chắn sẽ không quên.
Ngày đó, Trần Giang Dã đặt tay lên vai cô từ phía sau.
Cô đã dùng đòn khóa vai mà anh mới dạy cô vài ngày trước để vật anh ngã.
Lúc nhìn anh bị ngã trên mặt đất, cô không nhịn được trêu chọc một câu: "Cũng có lúc anh bị ngã xuống đất khi tôi còn đứng đấy."
Trần Giang Dã đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tôi chỉ đóng vai một người bình thường thôi."
Anh nhướng mày với cô: "Cô thử lại lần nữa xem.”
Tân Nguyệt tất nhiên không muốn thử lại, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được lần này chắc chắn cô sẽ nằm trên mặt đất.
Đúng lúc này, trời bắt đầu mưa rào, mưa rất lớn.
Cô nói: "Trời mưa rồi, mau về thôi."
Trần Giang Dã không nhúc nhích: "Mưa lớn như vậy, dù cô có chạy như điên về thì vẫn ướt như thường."
"Vậy cũng không thể đứng ngốc ở đây được."
Trần Giang Dã chỉ nói hai từ:
“Thử lại.”
Tân Nguyệt biết tính tình bướng bỉnh của anh lại nổi lên, muốn nhanh chóng xong việc rồi nhanh chóng trở về, ôm trán xoay người, chuẩn bị tư thế.
Trần Giang Dã lại một lần nữa đặt tay lên vai cô.
Lần này, Tân Nguyệt đặt thế đứng của mình vững hơn và dốc hết sức lực. Nếu cô lơ là, chắc chắn người này còn muốn thử lại lần nữa.
Điều khiến cô không ngờ tới chính là, Trần Giang Dã lại một lần nữa bị cô quật ngã qua vai.
Nhìn Trần Giang Dã rơi xuống từ không trung, ánh mắt cô mở to vì kinh ngạc, cho rằng mình thắng anh.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay cô bị người dùng sức túm lại, trọng tâm mất cân bằng ngay lập tức, bất ngờ nghiêng về phía trước không kịp đề phòng.
Tân Nguyệt nhắm chặt mắt lại theo bản năng, cô cố gắng đưa tay ra chống đất tránh bị ngã sấp mặt, nhưng cơ thể bị kéo nửa vòng trên không trung, cuối cùng lưng chạm đất, cảm giác đau đớn trong tưởng tượng cũng không truyền đến, chỉ cảm thấy có gì đó nhẹ nhàng đè lên người.
Tiếp theo, một giọng nói trầm thấp như bị giấy nhám mài dũa rơi xuống:
“Tân Nguyệt, cô không có khả năng thắng tôi, trừ khi…”
Đầu cô trống rỗng như có một sợi lông vũ chậm rãi rơi xuống, lại tạo ra làn sóng lớn ngập trời.
Tân Nguyệt ngạc nhiên mở lớn hai mắt, đối diện với đôi mắt kia, nghe được câu cuối cùng…
“Tôi muốn cho cô thắng.”
Trong nháy mắt, thế giới của Tân Nguyệt trở nên yên tĩnh.
Có thứ gì đó hoàn toàn sụp đổ ở khu vực dưới lồng ngực cô.
Mưa vẫn đang rơi, ánh mặt trời nhuộm những giọt mưa thành màu vàng, bầu trời, rừng rậm, cả thế giới đều rực rỡ trong cơn mưa.
Rất đẹp, nhưng đều làm nền cho anh.
Điều cô nhìn thấy chỉ có anh.
Bọn họ nhìn nhau trong màn mưa.
Mưa làm ướt tóc anh, chảy dọc theo gương mặt từ sau tai, qua đôi môi mỏng mà mỗi khi cười đều tỏa ra sự sắc bén, chảy xuống và nhỏ lên môi cô.
Mưa thì mát lạnh, nhưng lại nóng bỏng.
Không phải vì anh, mà chỉ vì cô đang nghĩ - -
Những giọt mưa rơi qua khóe môi, có tính là một nụ hôn không.