Cháy Nắng

Chương 40: Say rượu



"Cô có muốn tôi ở lại không?"

“Cô nói muốn, tôi sẽ lập tức ở lại.”

Hai câu này lặp đi lặp lại trong đầu Tân Nguyệt.

Cô từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ duy nhất không nghĩ tới anh sẽ ở lại vì cô.

Nếu ngay từ đầu, cô biết anh sẽ có lựa chọn như vậy, cô nhất định sẽ không để trái tim mình bị rung động, sẽ tránh anh thật xa.

Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống của cô, cô có lý tưởng, có người nhà, không thể yêu đương vào thời điểm quan trọng này, cho dù người đó là Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã…

Cô thầm gọi tên anh trong lòng.

Một người tự do như anh, cũng nên được yêu một cách tự do.

Cô không thể tự do yêu anh, chỉ có thể hy vọng tương lai sẽ xuất hiện một người như vậy, một người anh yêu và cũng yêu anh, có thể cho anh toàn bộ tình yêu, có thể khiến anh hạnh phúc.

Cô hy vọng anh hạnh phúc.

Chỉ là…

Bây giờ cô phải làm một việc khiến anh buồn.

Cô nhìn anh, nói ra hai từ:

“Không muốn.”

Trong chớp mắt, Tân Nguyệt thấy được sự đau đớn lướt qua trên mặt anh.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả cảm xúc chìm vào đôi mắt đen như biển mực đó.

Anh đứng dậy, không nói một lời.

Có lẽ anh đã sớm dự đoán được kết cục này.

Căn phòng yên tĩnh không tiếng động, không nghe thấy hơi thở của nhau, cũng không nghe thấy nhịp tim đập.

Sự im lặng ấy không kéo dài lâu, Trần Giang Dã vô cảm rời mắt khỏi Tân Nguyệt, anh quay đầu, bước thẳng ra ngoài.

Không một lời tạm biệt, chỉ để lại tiếng bước chân và tiếng cửa bị đóng mạnh.

Anh bước vào màn đêm, cũng biến mất trong màn đêm.

Đêm nay, bầu trời không có mặt trăng, thế giới tối đen.

Mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Không biết sau bao lâu, bên ngoài nổi gió, trời đổ mưa, những giọt nước mưa rơi lên những viên gạch trên mái nhà.

Tân Nguyệt cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng ướt theo làn mưa, mưa có vị chua, ăn mòn tất cả cảm xúc cùng nhận thức, như thể đang mơ.

Tỉnh lại từ trong cơn mơ đó rồi, cô vẫn đắm chìm trong thế giới sụp đổ đó.

Có thể do cảm xúc chưa hoàn toàn bị ăn mòn, cô uống hết đống rượu còn lại trên bàn.

Rượu rất khó uống, như thể bên trong có lẫn dao nhỏ, cứa vào cổ họng đến phát đau. Nếu không cẩn thận uống vội, nước mắt cũng sẽ chảy ra.

Cuối cùng cô cũng biết tửu lượng của mình, hóa ra không tốt lắm, mới bốn chai đã ói đến tối tăm mặt mũi.

Nhưng kỳ lạ là, cô đã ói đến mức đó, vậy mà đầu óc vẫn luôn tỉnh táo.

Rượu không thể làm tê liệt thần kinh của cô, cô cũng không thể ngủ, khó chịu cả đêm, sau đó vào buổi sáng khi mưa tạnh, cô nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài truyền đến.

Tiếng động cơ trầm thấp của chiếc xe tắt rồi lại vang lên, càng lúc càng xa.

Cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nữa, Tân Nguyệt đột nhiên cảm giác nơi lồng ngực mình đau quặn, không khí hít vào như có hàng ngàn cây kim đang đâm vào.

Dạ dày lại bắt đầu co thắt, axit dạ dày trào lên từng cơn, cô không ngừng nôn mửa, nhưng dạ dày đã không còn bất cứ thứ gì, cô chỉ có thể nôn khan.

Không ói ra được thật sự rất khó chịu, cô nắm chặt mép giường, nước mắt chảy ra vì khó chịu, rơi xuống từ hốc mắt đỏ ngầu.

Tân Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, cảm giác như là sắp chết đến nơi.

Cả ngày hôm đó.

Cô cứ nằm trên giường, chưa từng ra khỏi giường.

Tân Long đã vào xem cô, hỏi cô có ăn cơm không, cô nói không ăn, Tân Long cũng không khuyên.

Sau một ngày hai đêm chỉ nằm đó không ăn không uống gì, cuối cùng Tân Nguyệt cũng xuống giường, đứng dậy tự nấu cho mình một bát mì.

Cô chờ mì chín rồi mang ra ăn dưới mái hiên, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chỉ là chưa ăn được hai miếng, gió ngoài trời nổi lên, khiến cô run rẩy.

Thời tiết dường như đột nhiên lạnh đi.

Như thể người xuất hiện giữa hè kia, lúc rời đi đã mang theo hơi ấm cuối hè.

Tân Nguyệt nhìn bầu trời xanh xám, chớp mắt, trở về phòng mặc thêm một cái áo.

Một lát sau, Tân Long cũng dậy, thấy cô đang ăn mì, ông cũng nấu một bát, sau đó hai bố con cùng nhau bưng bát ngồi ăn dưới mái hiên.

“Dạ dày không khó chịu nữa à?" Tân Long hỏi.

“Vâng.”

"Còn khó chịu thì nói, đừng cứng rắn chịu đựng, cơ thể mới là tiền vốn."

“Con biết rồi ạ.”

“Sau này đừng uống rượu nữa, con gái uống rượu làm gì.”

Tân Nguyệt cúi đầu, bưng bát uống một ngụm nước mì, sau đó thản nhiên nói: "Không uống nữa."

Hai người như ăn ý không nhắc tới người kia.

Ăn xong mì, Tân Long đưa bát cho cô: "Đi rửa bát đi."

Tân Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó cầm bát, vẫn đi rửa.

Lúc Tân Nguyệt rửa chén, Tân Long ở một bên xỉa răng.

“Hôm nay con định làm gì? Đọc sách à?”

“Không đọc nữa.”

“Vậy con định làm gì?”

Tân Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại: "Hôm qua trời cũng mưa sao ạ?"

“Ừ, Mưa nhỏ.”

"Vậy chúng ta đi nhặt nấm đi."

Mỗi lần trời mưa, trên núi mọc rất nhiều nấm.

“Lại nhặt nữa à? Không phải mấy ngày trước con mới cùng…”

Tân Long đột nhiên dừng lại, ánh mắt hoảng hốt mở lớn, bả vai run lên rồi mới nói tiếp: "Không phải mới nhặt à."

Cô mới nhặt, cùng Trần Giang Dã.

Ngay ngày hôm sau, khi anh bị vật ngã qua vai.

Ngày đó anh bị trượt chân vì đường trơn sau cơn mưa, người đầy bùn.

Cô cười anh, thế là anh kéo cô vào vũng bùn cùng mình, còn bôi bùn lên mặt cô.

Con người này.

Thật là keo kiệt và đáng ghét.

Nhưng nhớ lại những chuyện đó, cô lại nở nụ cười.

"Bố không cần phải tránh tên anh ấy đâu." cô nói.

Trần Giang Dã không phải là người không thể nhắc tới, cô cũng không có ý định quên anh.

Ngược lại, cô muốn nhớ mãi về anh.

Mọi thứ về anh, từ những điều nhỏ nhoi nhất, cô đều muốn nhớ mãi.

Cho đến khi chết.

Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống của cô, nhưng toàn bộ tình yêu của cô là anh.

Mặc dù cuộc đời này còn rất dài, chắc chắn cô sẽ còn gặp rất nhiều người khác nữa, nhưng có một điều này là cô chắc chắn.

Đây là điều cô nghĩ thông suốt nhất trong một ngày hai đêm qua.

Trong lòng nhớ thương một người, nhưng lại ở bên một người khác, điều này không công bằng với người khác đó.

Vì vậy, cô không chỉ không ngại người khác nhắc tới tên anh, thậm chí còn hy vọng tên của anh còn có thể được nhắc tới nhiều hơn.

Trần Giang Dã…

Ba từ này, nghe một lần, lại ít đi một lần.

“Vậy, bố nói nhé." Tân Long sờ mũi.

“Vâng.”

"Đêm đó..."

Tân Long do dự một lúc, như cảm thấy không tiện mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: "Các con không làm chuyện gì không nên làm chứ?"

Tân Nguyệt: "...”

Cô liếc ông một cái: "Không chỉ có tối qua không làm gì, trước đây cũng chưa từng làm gì, được chưa ạ?"

“Ui cha, con nóng ruột cái gì, bố chỉ hỏi một chút thôi.”

Tân Long lại sờ mũi: "Rửa nhanh lên, ra ngoài muộn thì không còn nhiều nấm cho con nhặt đâu."

Tân Nguyệt hít một hơi, vắt khô nước trên khăn lau, sau đó ném lên bếp: "Đi thôi bố.”

*

Đường lên núi phải đi ngang qua vài hộ gia đình, trong đó có một bà lão thường xuyên nói xấu Tân Nguyệt, Tân Nguyệt đã dùng than viết những chuyện xấu hổ của bà ta khi còn trẻ lên tường nhà bà ta.

Bên ngoài tường nhà bà ta phủ một lớp vôi trắng, trừ khi bà ta cạo hết lớp vôi đó, nếu không căn bản không xóa được mấy chữ kia, sau đó vẫn là con dâu của bà ta quét thêm một lớp vôi để che lại.

Con dâu của bà ta là người biết điều, biết mẹ chồng mình sai trước, không tới tìm Tân Nguyệt để lý luận, điều này khiến bà ta càng tức giận, chỉ cần nhìn thấy Tân Nguyệt đi ngang qua trước cửa, bà ta sẽ nhổ nước bọt sau lưng cô, còn cố tình "Phì" thật lớn để cô nghe thấy.

Mà hôm nay Tân Nguyệt đi qua cửa nhà bà lão kia, cô không nghe thấy tiếng bà ta nhổ nước bọt, mặc dù bà ta đang ngồi ngay dưới mái hiên.

Xuất phát từ tò mò, Tân Nguyệt còn quay đầu nhìn bà ta một cái.

Bà lão kia nhìn thấy cô, dường như hoảng sợ, cả người run rẩy thấy rõ, còn vội vàng đứng dậy đi vào nhà.

Người ta nói càng già càng sợ chết, xem ra đúng là như vậy.

“Người ngoài đồn con thành cái dạng gì rồi? Sao bà lão kia lại sợ đến vậy?”

Tân Long bĩu môi: "Bố là bố con, bọn họ có thể kể cho bố nghe chắc?"

Tân Nguyệt ngẫm lại cũng đúng.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn phản ứng của bà lão kia, cô đã có thể đoán được bảy tám phần.

Dự là sau này người dám tới trêu chọc cô sẽ ít đi rất nhiều.

Tân Nguyệt ngẩng đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Xa hơn nữa chính là cây hòe già được buộc đầy lụa đỏ.

Lúc đi ngang qua, Tân Nguyệt nhìn về phía đó theo thói quen.

Một cơn gió vừa vặn thổi qua, lướt qua cành lá rậm rạp của cây hòe, lụa đỏ trên cây đung đưa theo gió.

Tân Nguyệt hơi ngẩn người.

Trong thoáng chốc, ký ức và hiện thực chồng lên nhau, cô nhìn thấy Trần Giang Dã ngồi dưới gốc cây kia, vẫn là dáng vẻ tùy ý, lười biếng cười với cô.

Chỉ trong nháy mắt, anh lại biến mất không thấy đâu.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi không khí se lạnh của núi rừng, lá phổi dường như vì cảm giác mát mẻ này mà co lại một chút, ngay cả trái tim ở giữa cũng nhẹ nhàng bị kéo căng.

Hình bóng anh không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, nhưng đâu đâu cô cũng nhìn thấy bóng dáng anh.

Thật tốt, ít nhất cô vẫn có thể nhìn thấy anh.

Tân Nguyệt khẽ cười.

Tân Long ở bên cạnh chú ý tới biểu cảm của cô, rõ ràng cô đang cười, nhưng ông lại tỏ vẻ lo âu, dường như rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của con gái mình.

Trên núi.

Hai bố con vừa nhặt nấm, vừa tán gẫu câu được câu không.

Tân Long là một người thích tham gia náo nhiệt và thích nghe chuyện phiếm, lúc không có chuyện để nói với Tân Nguyệt, ông sẽ nói về những chuyện phiếm nghe được gần đây.

“Con còn nhớ Lưu Dao không? Bố nhớ khi còn bé, con bị gà nhà con bé đuổi, con nói với bố là con bé kia thả gà ra."

Tân Nguyệt: Không cần phải nói thêm hai câu sau đâu.

“Nhớ ạ.”

"Nghe nói con bé sắp kết hôn, đối tượng là dân Bắc Kinh, hơn nữa trong nhà còn có vài căn hộ. Lúc trước bố đã nói rồi mà, tướng mạo con bé kia tốt, sau này số mệnh chắc chắn cũng tốt."

Nghe Tân Long nói đến chuyện kết hôn, lông mi dài nhỏ của Tân Nguyệt khẽ động đậy.

Do dự một lát, cô quay đầu hỏi Tân Long:

“Bố, nếu sau này con không có ý định kết hôn, bố thấy thế nào?”

Tân Long đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Con không kết hôn, bố còn có thể thế nào được, bố kết hôn thay con chắc?"

"Bố không để ý à?"

“Bố để ý cái gì? Kết hôn hay không là chuyện của con, con muốn kết thì kết, không muốn kết thì thôi, cũng không phải không thể sống thiếu đàn ông, đây là thời đại nào rồi, tư tưởng của bố con không cổ hủ như vậy."

Tân Nguyệt khá ngạc nhiên, nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng bố không muốn sống ở thành phố, nếu con cứ về một mình, chắc chắn người trong làng này lại nói này nói nọ."

Tân Long hừ một tiếng, không quan tâm: "Bọn họ bàn tán về chúng ta còn ít à? Con không cần để ý những thứ này, bản thân con không hối hận là được."

“Không đúng.”

Tân Long đột nhiên nhớ ra: "Ba đã nghe một câu trên tivi, kết hôn hay không đều sẽ hối hận, bố cảm thấy nói rất đúng, cho nên con tự xem mà làm."

“Con sẽ không hối hận.”

Tân Nguyệt không hề do dự nói ra câu này.

Cô rất chắc chắn, mình tuyệt đối không hối hận.

Tất cả tình yêu đều dành cho một người, là một chuyện rất lãng mạn.

Cho dù người kia không ở bên cô.

“Cũng gần hết rồi, về thôi.”

Trên đường về, Tân Nguyệt lại nhìn thấy cây hòe kia.

Cô tin rằng trên đời này có ma. Là người theo thuyết vô thần nhưng bây giờ cô vẫn hy vọng cây hòe này thật sự có linh tính, bởi vì cô có một điều ước muốn thực hiện.

Về đến nhà, cô lấy vào phòng lấy một đoạn lụa đỏ, dùng bút dầu viết lên đó:

“Cầu cho Trần Giang Dã sẽ luôn được vui vẻ.”

Viết xong, cô cầm lụa đỏ chạy ra ngoài.

“Mới về mà con lại đi đâu thế?" Tân Long chạy theo ra khỏi nhà, gọi cô.

“Đừng để ý đến con, lát nữa con sẽ về.”

Tân Nguyệt chạy một mạch đến dưới tàng cây hòe, ngẩng đầu nhìn lụa đỏ lay động.

Lụa đỏ trên cây có cái thì được ném lên, có cái thì được buộc lại. Nếu gặp gió lớn, những cái bị ném lên dễ bị thổi xuống.

Tân Nguyệt quyết định trèo lên cây để buộc.

Hôm qua trời mới đổ mưa, vỏ cây trơn bóng, thân cây còn có rêu xanh trơn trượt, Tân Nguyệt thử nhiều lần mới leo lên, giữa chừng còn bị ngã xuống từ độ cao ba thước, sau đó cô lại tiếp tục trèo lên.

Mất khoảng hơn nửa tiếng, cuối cùng Tân Nguyệt cũng leo l*n đ*nh cây hòe.

Cô kẹp chặt chân trên cành cây, lấy lụa đỏ trong túi ra, cẩn thận buộc vào một cành cây.

Khi vừa buộc xong, một cơn gió thổi qua, cô nhìn thấy lụa đỏ của mình bay trong gió, điều này có phải là - -

Cây đã thấy điều ước của cô.

Đáy mắt cô tràn ra ý cười.

Một lát sau, gió ngừng thổi.

Tân Nguyệt leo xuống.

Chỉ là, mới vừa quay đầu, khóe mắt cô dường như nhìn thấy tên của mình.

Tên của cô lại xuất hiện trong điều ước của ai?

Cô tưởng mình nhìn nhầm, nhưng vẫn nhìn về phía đoạn lụa đỏ đó, thấy rõ chữ viết trên đó:

[Cầu cho uớc mơ của Tân Nguyệt sẽ thành hiện thực, tôi cũng muốn đạt được điều mình mong ước.]

Đó là chữ viết quen thuộc.

Phút chốc, lỗ tai cô ong một tiếng, tiếng ù tai vang lên kéo dài vô tận.

Cảm xúc mà cô vẫn đè nén bấy lâu bỗng dưng sụp đổ.

Cuối cùng cô không kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa.