Cháy Nắng

Chương 42: Trần Giang Dã



Tân Nguyệt trở về ký túc xá, bình tĩnh ôn bài và làm bài tập, ăn bánh mì cho cả bữa trưa và bữa tối.

Bảy giờ tối, ba người còn lại trong ký túc xá mới về, sau đó nói chuyện phiếm từ bảy giờ đến hơn mười hai giờ mà không vẫn chưa ngừng.

Gần đây, Tân Nguyệt bị mất ngủ, ngủ tương đối muộn. Khi bọn họ nói chuyện phiếm, cô đeo nút bịt tai vào để tập trung làm toán. Đắm chìm trong suy nghĩ sẽ giúp cô loại bỏ ồn ào bên ngoài, nên cô không quan tâm đến việc bọn họ vẫn ồn ào, dù sao cũng không làm phiền cô, cô cũng không buồn ngủ.

Khi bên ngoài không còn âm thanh, Tân Nguyệt nhìn đồng hồ, đã hơn 1 giờ.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ngủ, mặc dù cô không hề buồn ngủ.

Nhắm mắt lại, thế giới chìm vào bóng tối.

Phải mất một thời gian dài, cuối cùng Tân Nguyệt mới ngủ được, mà lúc này chẳng mấy chốc đã đến giờ phải thức.

Rất nhanh, đồng hồ sinh học đã làm cô mở mắt.

Tân Nguyệt không biết tình trạng mất ngủ này sẽ kéo dài bao lâu, nếu như kéo dài hơn, cô sẽ đi mua thuốc ngủ.

Cô kéo lê cơ thể mệt mỏi rời giường, rửa mặt xong, đội mũ đi đến lớp.

Hôm nay có lễ khai giảng, tất cả mọi người phải mang ghế đẩu ra sân thể dục. Tân Nguyệt không muốn nghe hiệu trưởng diễn thuyết khô khan nhàm chán, sau khi ngồi xuống bèn chống đầu gối nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hà Tình thấy cô nhắm mắt lại, đến gần vỗ bả vai cô, không trách móc, mà chỉ quan tâm hỏi: "Làm sao thế? Đêm qua em không ngủ được à?”

Tân Nguyệt gật đầu.

“Vậy em chợp mắt một lát đi." Hà Tình nhỏ giọng nói.

Người bên cạnh lập tức mất bình tĩnh.

“Cô Hà, em cũng không ngủ được.”

“Em cũng vậy.”

“Em cũng muốn chợp mắt một lát.”

Hà Tình trừng mắt nhìn bọn họ mấy lần: "Câm miệng và nghe kỹ cho tôi!”

"Đối xử với học sinh giỏi có khác."

“Người ta có thể thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, cậu có thể thi được chắc?”

“Cậu ta chưa thi đậu mà.”

Tiếng bàn tán chói tai vang lên, Tân Nguyệt không hề phản ứng, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chờ hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm nói xong, còn một phần tuyên thệ, vốn dĩ Tân Nguyệt là học sinh đại diện, phải lên bục dẫn dắt mọi người tuyên thệ, nhưng cô không muốn xuất hiện, nhà trường cũng không thể miễn cưỡng, bèn đổi thành người khác.

Sau khi học sinh đại diện phát biểu xong, giơ tay phải lên:

"Tiếp theo, mời mọi người đứng lên, giơ tay phải lên và tuyên thệ cùng em."

Tiếng đứng dậy sột soạt vang lên khắp nơi, Tân Nguyệt mở mắt ra, đứng lên theo, giơ tay phải lên bên cạnh huyệt thái dương.

"Lấy sự thịnh vượng của Tổ quốc làm nhiệm vụ của mình,

Lấy phục vụ xã hội làm nền tảng,

Lấy phát triển bản thân làm mục tiêu,

Không phụ sự kỳ vọng của ba mẹ,

Không phụ công dạy dỗ của thầy cô,

Không phụ lý tưởng của tuổi trẻ,

. . .

Tôi cam kết bằng danh dự nhân cách của mình:

Tôi sẽ không hèn nhát và bất lực lùi bước,

Tôi sẽ không do dự vô nghĩa."

Tân Nguyệt đọc lời tuyên thệ theo học sinh đại diện, giọng không tính là lớn, nhưng ánh mắt lại dần trở nên kiên định.

"Tôi sẽ tích lũy toàn bộ sức lực,

Chăm chỉ tìm kiếm sự thật, sẵn sàng học hỏi và suy nghĩ tích cực,

Lấy ý chí chiến đấu dâng trào quyết thắng kỳ thi đại học,

Hãy để niềm tin và hành động đồng hành với nhau,

Hãy để tin chiến thắng lan truyền khắp bốn phương!

Hãy biến giấc mơ thành hiện thực!

. . .

Người tuyên thệ - -

Tân Nguyệt nắm chặt tay, hô lên câu cuối cùng:

“Người tuyên thệ, Tân Nguyệt.”

Tất cả mọi người đều hô lớn tên mình, âm thanh vang vọng khắp sân trường.

Có lẽ những đám mây của một ngày âm u cũng xúc động trước lời tuyên thệ đầy sức trẻ, dần dần tản ra, lộ ra mặt trời phía sau.

Không có tầng mây che khuất, ánh mặt trời đặc biệt chói chang, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào con ngươi Tân Nguyệt, nhưng ánh mắt cô lại không hề né tránh.

Lễ khai giảng gần như kết thúc, giáo viên chủ nhiệm lại lải nhải vài câu rồi thông báo giải tán.

Bây giờ còn chưa hết tiết ba, Tân Nguyệt xách ghế đi tới phía sau Hà Tình, gọi cô ấy:

“Cô Hà.”

Hà Tình quay đầu lại: "Sao vậy?”

“Em có chuyện muốn nói với cô, mình có thể lên văn phòng nói không ạ?”

"Được, lát nữa em cất ghế xong thì đến văn phòng chờ cô, cô nói hai câu với lớp rồi tới."

“Vâng.”

Hà Tình không hỏi nhiều, mà trò chuyện chuyện gia đình với Tân Nguyệt: "Nghỉ hè thế nào?”

Vẻ mặt Tân Nguyệt hơi trì trệ, sau đó cô nhàn nhạt cười, nói: "Vui lắm ạ.”

Hà Tình hơi ngạc nhiên: "Cô còn tưởng việc nổi tiếng đã khiến em rất phiền lòng.”

“Đúng là rất phiền ạ.”

“Vậy xem ra có chuyện gì khác khiến em rất vui vẻ nhỉ.”

“Vâng.”

Tân Nguyệt gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi.”

Hà Tình xoa đầu cô.

Hai người chầm chậm trở về lớp, tiếp tục hàn huyên về những chuyện khác.

Sau khi lên lầu, Tân Nguyệt đặt ghế xong thì đến văn phòng chờ. Chỉ vài phút sau, Hà Tình trở về từ lớp học.

“Em nói đi, có chuyện gì?" Hà Tình ngồi xuống nhìn Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt rất bình tĩnh nói với cô ấy: "Có thể em sẽ bị bạo lực học trường, cần sự giúp đỡ của cô."

Hà Tình kinh ngạc, cả người sửng sốt.

“Ai?! Ai muốn bắt nạt em?" Qua một lúc, cô ấy mới hỏi Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt nói: "Là học sinh lớp khác.”

“Lớp nào? Cô sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp bọn họ.”

“Không có tác dụng đâu ạ.”

Tân Nguyệt khẳng định.

Hà Tình lo lắng nói: "Chưa thử làm sao biết không có dụng?”

Tân Nguyệt cúi đầu xuống, lông mi dài che khuất đôi mắt, thản nhiên nói: "Em đã thử rồi, lúc còn học cấp hai."

Hà Tình nhất thời lại sửng sốt, một lúc sau, ánh mắt của cô ấy lộ ra rất nhiều cảm xúc, có kinh ngạc, có khó hiểu, nhưng nhiều hơn là đau lòng.

Khi cảm xúc trở lại, cô ấy cố gắng bình tĩnh, thoáng suy nghĩ một lúc, rồi hỏi Tân Nguyệt: "Vậy cô phải làm gì mới có thể giúp được em?"

Tân Nguyệt: "Yêu cầu này sẽ rất phiền phức với cô."

Hà Tình lắc đầu: "Không cần nói những lời này, em chỉ cần nói cô phải làm gì thôi."

Tân Nguyệt hít sâu một hơi.

"Em cần có giáo viên cùng ăn cơm mỗi ngày, đưa em về ký túc xá sau giờ tự học tối, kỳ nghỉ cũng cần có giáo viên đưa em đến nhà ga, em biết điều này rất phiền các thầy cô, nhưng ngoại trừ cách này em không nghĩ ra cách nào khác."

Cô không cầu xin, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn lộ ra sự bất lực.

Nói xong những lời vừa rồi, cô chỉ dừng lại một chút, lại nói tiếp:

"Em nhớ cô đã nói với em, cho tới bây giờ huyện chúng ta chưa có ai thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, hơn nữa hai năm nay số lượng học sinh giảm nghiêm trọng, bộ giáo dục đưa ra tiền thưởng rất cao, chỉ cần em có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, em và thầy cô sẽ có rất nhiều tiền thưởng."

"Em không có gì để báo đáp các thầy cô, chỉ có thể cố gắng gấp bội, cố gắng thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, để thầy cô có thể lấy được tiền thưởng."

Vẻ mặt của Tân Nguyệt rất chân thành, "Em cũng sẽ dùng phần thưởng của mình để báo đáp thầy cô."

“Em đừng nói như vậy.”

Hà Tình ngắt lời Tân Nguyệt, "Nếu em có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, bọn cô vốn dĩ chỉ dính chút ánh sáng của em mới có thể nhận được tiền thưởng, đâu có lý do gì để đòi phần của em."

“Hơn nữa…”

Cô ấy vỗ nhẹ mu bàn tay của Tân Nguyệt, nói: "Những việc em vừa nói như cùng em ăn cơm, đưa em về ký túc xá, đến nhà ga, cũng không phiền."

Hà Tình vừa nói vừa ngẩng đầu chỉ vào các giáo viên khác trong phòng làm việc.

"Buổi trưa và buổi chiều em cứ theo bọn cô đến căn tin giáo viên ăn, buổi tối ai trực tiết tự học thì người đó đưa em về, chỉ mất vài phút thôi, có phiền gì đâu, đúng không các thầy cô?"

Cô hỏi các giáo viên khác.

Các giáo viên khác văn phòng vừa mới nghe xong, Hà Tình vừa hỏi, mỗi người đều vội vàng đứng lên nói:

“Đúng vậy, có phiền gì đâu.”

“Đã trực cả tiết tự học buổi tối rồi, mấy phút đưa đón này có là gì?”

"Tân Nguyệt, em đừng lo lắng, bọn cô cam đoan sẽ đưa em về ký túc xá an toàn mỗi ngày."

"Là đám học sinh lớp mười hai đúng không? Tân Nguyệt em đừng sợ, cô không tin bọn nó dám làm gì khi chúng tôi ở cạnh em."

Tân Nguyệt chợt cảm thấy mí mắt hơi nóng lên, cô đứng dậy, cúi gập người về phía các thầy cô.

“Em cảm ơn các thầy cô.”

Hà Tình và giáo viên Ngữ Văn vội vàng đỡ cô dậy.

“Đứa nhỏ này, sao lại khách sáo như vậy.”

Hà Tình là một người tình cảm, đôi khi mắng những học sinh không nghe lời cũng thường mắng đến mức tự mình rơi nước mắt trước. Vừa rồi khóe mắt cô ấy đã ươn ướt, bây giờ thì giọt nước mắt đã rõ ràng hơn.

Cô ấy quay đầu lau nước mắt, sau đó mới quay đầu lại vỗ vai Tân Nguyệt, nói:

"Cho dù không có tiền thưởng, bọn cô cũng sẽ bảo vệ em."

Tân Nguyệt ngẩn ra.

Cô từ từ quay đầu, nhìn về phía Hà Tình.

“Em cảm ơn cô.”

Ngoại trừ cảm ơn, cô không biết nói gì thêm.

"Cảm ơn cái gì, bảo vệ học sinh là bổn phận của thầy cô mà."

Hà Tình mỉm cười với cô, giọng nói lại run run, giống như sắp không kìm được nước mắt.

Giáo viên Ngữ Văn thấy bầu không khí cứ tiếp tục xúc động như vậy, không biết khi nào Hà Tình sẽ khóc, có thể toàn bộ giáo viên trong văn phòng đều sẽ khóc, vì thế cô ấy “Ui da” một tiếng, tìm cách xoa dịu:

"Tân Nguyệt, em mặc kệ mấy chuyện khác đi, học cho giỏi là được, với nguyện vọng thi vào Thanh Hoa của em, chúng tôi làm gì cũng cảm thấy đáng giá."

Giáo viên Ngữ văn không hổ là giáo viên Ngữ văn, bầu không khí vốn có chút trầm lắng thoáng cái đã sục sôi, khiến lòng người phấn chấn.

“Đúng vậy!”

Thầy giáo vật lý đến gần, nói, "Tôi dạy ở đây mười mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe học sinh nói muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, không dễ dàng gì, không dễ dàng gì đâu đó."

"Nếu tôi có thể dạy một học sinh thì đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại, tôi có thể khoe khoang cả đời!"

“Ai nói không phải đâu.”

"Tiền thưởng cái gì, nếu học sinh của tôi có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, bảo tôi chi tiền tôi cũng đồng ý!"

Các giáo viên ai nấy đều phấn chấn.

Cuối cùng, giáo viên Ngữ văn vỗ vai Tân Nguyệt, nói: "Nghe cô nói, có chí hướng là tốt, nhưng Tân Nguyệt, em cũng đừng quá áp lực, cố hết sức là được."

Tân Nguyệt gật đầu.

Lúc này Hà Tình lại âm thầm lau hai hàng nước mắt, cố nén nước mắt nhìn Tân Nguyệt: "Được rồi Tân Nguyệt, em nhanh chóng về lớp đi, sắp vào học rồi."

“Vậy em chào các thầy cô, em về trước đây.”

Tân Nguyệt lại khẽ cúi chào bọn họ.

“Về đi, về đi.”

Mấy giáo viên đồng loạt xua tay.

Tân Nguyệt lễ phép lui về phía sau, ra khỏi cửa văn phòng mới xoay người.

Vừa rồi tuy hốc mắt cô nóng lên, nhưng vẫn không khóc, lúc này cô đưa lưng về phía văn phòng mới từ từ đỏ mắt.

Cô chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, ngay cả khi xúc động cũng vậy.

*

Kể từ hôm đó, mỗi ngày Tân Nguyệt đều cùng các giáo viên đến căn tin giáo viên ăn cơm, mấy giáo viên thay phiên nhau đưa cô về ký túc xá sau giờ tự học tối, ngay cả khi đi học thể dục, đôi khi các giáo viên cũng phải đưa cô đến sân thể dục mới yên tâm, căn bản không cho Hạ Mộng Nghiên có cơ hội gây rối.

Chỉ là, đám người Hạ Mộng Nghiên còn ngang ngược và ác liệt hơn so với tưởng tượng của Tân Nguyệt.

Dù có giáo viên đi cùng, họ vẫn sẽ ném đá cô, hắt nước lên cô, dán kẹo cao su lên tóc cô.

Một khi kẹo cao su dính vào tóc thì rất khó gỡ ra, Tân Nguyệt đành trực tiếp cắt tóc ngắn đến dưới lỗ tai một chút. Độ dài này khiến đám Hạ Mộng Nghiên muốn chạy tới dính kẹo cao su cũng rất khó khăn.

Nhưng không tới hai ngày, bọn họ lại nghĩ ra chiêu khác.

Nhưng đối với Tân Nguyệt mà nói, mấy trò vặt này không đau không ngứa, chẳng gây chút ảnh hưởng nào tới cô.

Cô có một trái tim mạnh mẽ.

Trái tim này đã sớm được tôi luyện qua nhiều thử thách, đủ để chống lại mọi sự chửi rủa, phỉ báng và sỉ nhục, chỉ đến đêm khuya khi nhớ tới người kia mới âm ỉ đau nhói.

Từng ngày trôi qua, cảm giác ấy lặng lẽ biến mất trong sự mất ngủ và tê liệt.

Huyện Bồ là một thị trấn nhỏ ở phía Nam, nhưng mỗi năm mùa đông đều đến sớm.

Chỉ mới tháng Mười một, gió đã thổi cắt mặt, lạnh thấu xương.

Mùa đông ở huyện Bồ dường như luôn âm u, bầu trời màu xanh xám, như bị phủ một tầng bụi mịn.

Nhưng có một ngày khi chạng vạng, bầu trời xám xịt thường ngày bỗng phủ kín ráng đỏ, lan rộng khắp bầu trời như những bông hồng đang cháy trong lửa.

Lúc đó, tiết học cuối cùng của buổi chiều đang diễn ra giữa chừng, nhưng các học sinh ngồi trong lớp đã không còn tâm trí học bài, nhao nhao hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Đó là tiết Ngữ văn.

Giáo viên Ngữ văn đang đọc thơ, nhìn thấy học sinh liếc ra ngoài, sau khi đọc xong câu thơ cuối cùng, cô ấy cười khẽ, đặt phấn xuống.

"Hiếm khi mùa đông lại có ráng đỏ đẹp như vậy, các em chạy tới cầu vượt xem đi."

Cả lớp lập tức vang lên tiếng hoan hô, sau đó từng người chạy ra cầu vượt.

Tân Nguyệt cũng theo ra khỏi lớp, đi tới cầu vượt.

Ráng đỏ ở phía chân trời không còn bị các tòa nhà che chắn, dường như càng bùng cháy dữ dội hơn.

Ráng đỏ như vậy ngay cả mùa hè cũng hiếm thấy.

Mùa hè này cô chỉ thấy một lần.

Mà lần đó, cô không nhìn mây.

Thiếu niên đứng dưới đám mây đó đã chiếm trọn ánh mắt của cô.

Lần này…

Dưới đám mây không còn bóng dáng của anh, nhưng sau tầng mây, cô như mơ hồ thấy được một đôi mắt hơi nheo lại, đôi mắt luôn đen láy ấy.

Phút chốc, mắt cô như bị ánh sáng mạnh thiêu đốt, đáy mắt cảm thấy nhức nhối, sau đó là cảm giác nóng rát.

Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, thu lại cảm xúc.

Cứ đứng đó một lúc, cô xoay người trở về phòng học.

“Sao lại về nhanh thế?”

Lúc này chỉ có một mình cô về lớp, giáo viên Ngữ văn không khỏi tò mò.

Tân Nguyệt cũng không nói gì, chỉ vội vàng cúi đầu xuống.

Hôm nay là thứ sáu, học xong tiết này là có thể về nhà.

Giữa trưa hôm nay, học sinh nội trú thường về ký túc xá thu dọn đồ đạc mang đến lớp, Tân Nguyệt cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.

Sau khi tan học, cô đến văn phòng đợi Hà Tình một lát, sau đó ngồi xe của cô ấy đến nhà ga.

Lúc ngồi trên xe, đám mây nơi chân trời vẫn như ngọn lửa thiêu đốt đầy trời.

Tân Nguyệt dựa vào cửa sổ xe, ngửa đầu nhìn về phía chân trời, suy nghĩ lại bay xa.

Vốn dĩ, lần này cô không có cảm giác muốn khóc như lúc ở trên cầu vượt, nhưng không hiểu sao…

Trong xe mở một bài hát, giai điệu trầm ấm nhẹ nhàng và chậm rãi…

“Em tưởng đã quên đi nỗi nhớ,

Mà đối mặt với hoàng hôn,

Mong anh sẽ trở lại hôm nay,

Em nhớ nhung khoảnh khắc nâng niu khuôn mặt anh,

Yên lặng nhìn vào mắt anh,

. . .

Em muốn ở bên anh.”

Nghe đến câu cuối cùng, có thứ gì đó tràn ra từ trong hốc mắt, làm thế nào cũng không kiểm soát nổi, từng giọt, từng giọt lăn xuống.

Mà thời khắc đó, trong tầm mắt, cô như lại thấy được đôi mắt đen láy kia.

Cô cười khổ, cho rằng lại là ảo giác.

*

"Cô gái đội mũ ngồi trên xe kia là Tân Nguyệt đúng không? Cậu ấy cắt tóc ngắn khi nào thế?"

"Cắt lâu rồi, cậu không biết à?"

"Tôi có học chung tòa nhà với cậu ấy đâu, có khi tám trăm năm cũng không nhìn thấy cậu ấy được một lần, sao tôi biết được."

Hai nam sinh vừa nói vừa đi vào một tiệm trà sữa.

"Vậy chắc cậu không biết vì sao cậu ấy phải cắt tóc đâu nhỉ?"

“Thì hiển nhiên.”

“Để tôi kể cho cậu nghe.”

Người kể là một nam sinh đeo kính, cậu ta kéo nam sinh đầu đinh đang nói chuyện với mình ngồi vào vị trí trong cùng ở lầu hai, nhìn xung quanh một lượt rồi nói, "Cậu ấy chọc giận người ta, ngày nào đám Hạ Mộng Nghiên cũng kiếm chuyện với cậu ấy, dính kẹo cao su lên tóc cậu ấy, tôi đã thấy một lần rồi, ngày hôm sau cậu ấy lập tức đi cắt tóc."

“Vãi, đám Hạ Mộng Nghiên làm vậy với cậu ấy để làm gì?”

“Nghe nói Hạ Mộng Nghiên muốn quay video với cậu ấy, mà cậu ấy mặc kệ.”

Chàng trai đeo kính đẩy gọng kính, tiếp tục nói: "Tôi nghe người trong phòng ngủ của cậu ấy nói, Tân Nguyệt bị bắt nạt đến mức tinh thần hoảng loạn, mỗi ngày đều phải uống thuốc ngủ mới ngủ được."

“Vãi, không phải chứ?”

"Sao lại không phải, cậu không thấy người vừa mới chở cậu ấy về là chủ nhiệm lớp của cậu ấy à? Bây giờ mấy thầy cô thay phiên nhau đưa cậu ấy về, nhưng đám Hạ Mộng Nghiên kia quái gở thật sự, có giáo viên ở đó mà vẫn dính kẹo cao su lên tóc cậu ấy như thường, còn lấy đá ném cậu ấy."

Chàng trai đeo kính chậc chậc hai tiếng: "Tôi đoán sớm muộn gì cậu ấy cũng bị đánh."

“Anh bạn.”

Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.

Một giây sau, chỗ ngồi bên cạnh bọn họ bị kéo ra, một nam sinh đội mũ lưỡi trai ngồi xuống, năm ngón tay thon dài tùy ý đặt lên mặt bàn.

Anh hơi ngẩng đầu, lộ nửa khuôn mặt bị vành mũ che khuất, sống mũi cao thẳng, hai tròng mắt hẹp dài mà đen kịt, giống như khu rừng quanh năm mưa bụi không tan.

“Làm phiền cậu một việc.”

Giọng anh lạnh thấu xương, toát lên sự lạnh lẽo bức người.

Rõ ràng là đang được anh nhờ vả, hai người ngồi ở bàn chỉ cảm thấy áp lực nặng nề, không dám nuốt nước bọt.

Người nọ cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

"Nhờ cậu hỏi thăm giúp tôi, Hạ Mộng Nghiên mà cậu vừa nói, ai đang làm chỗ dựa cho cậu ta."

Chàng trai đeo kính giật mình, do dự mở miệng: "Cái này... Tôi…”

“Sẽ không để cậu phí công hỏi thăm vô ích đâu.”

Anh lấy điện thoại trong túi ra, chiếc điện thoại cực mỏng xoay nửa vòng trong tay anh, sau đó, anh ngước mắt lên:

“Mười nghìn đủ không?”

Nam sinh đeo kính lập tức sửng sốt, hai mắt mở to, đến khi nam sinh đầu đinh đá một cước vào chân cậu ta ở dưới bàn, cậu ta mới hoàn hồn.

“Đủ! Đủ... Đủ... Đủ rồi.” Nam sinh đeo kính vội vàng nói.

“Thêm wechat.”

Nam sinh đeo kính lấy điện thoại ra: "Anh tên là gì?"

“Trần Giang Dã.”