Cháy Nắng

Chương 49: Bị chó cắn



“Con mẹ nó hôn cũng hôn rồi, còn nói không quen?”

Trái tim Tân Nguyệt đập "Thịch" một tiếng, cổ họng cũng đột ngột thắt lại.

Cô nuốt nước bọt hai lần mới mở miệng, giọng điệu cứng rắn: "Nếu không thì tôi phải nói như thế nào, nói quen anh, sau đó người khác hỏi tôi vì sao anh lại chuyển từ Thượng Hải đến đây, tôi phải trả lời như thế nào đây?"

Trần Giang Dã “Xì” một tiếng: "Nếu em muốn biết vì sao tôi đến đây, vậy thì cứ hỏi thẳng, bớt con mẹ nó quanh co lòng vòng với tôi đi."

Tân Nguyệt cũng hừ một tiếng: "Tôi hỏi thì anh sẽ nói à?”

“Sẽ.”

Tân Nguyệt sửng sốt, đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Anh nói anh sẽ trả lời, cô lại có chút không dám hỏi.

Nếu anh nói bởi vì cô bị bắt nạt nên mới trở về, cô phải làm sao bây giờ?

Những lời tổn thương nhất cô đã nói hết rồi, không có ích gì, anh vẫn không đi.

Thậm chí bây giờ anh đã chuyển trường tới đây, rõ ràng là sẽ không trở về Thượng Hải.

Tân Nguyệt thở dài trong lòng.

Tính cách của cô vẫn luôn là “Việc gì đã đến thì cứ an phận”, nếu chuyện đã đến nước này, không thể thay đổi, cô cũng lười phải tốn công tốn sức giày vò lẫn nhau, lại càng không muốn nói thêm những lời dối lòng khiến cả hai đều tổn thương.

Cô suy nghĩ một lúc rồi cũng nghĩ thông, điều bây giờ cô nên nghĩ không phải là làm sao để đuổi anh đi, mà là làm sao để giữ bình tĩnh khi gặp anh mỗi ngày, không để anh ảnh hưởng đến việc học.

Vốn dĩ, lúc trước cô không cho anh ở lại là vì cô không dám mạo hiểm, luôn cảm thấy với sức hút của anh đối với cô, cô rất khó kiểm soát bản thân.

Mà khi anh thật sự xuất hiện ở đây, cô lại cảm thấy mình sẽ không vô dụng đến vậy. Những năm qua, cô đã trải qua không ít sóng gió, cô không tin bản thân có thể bị một người đàn ông kéo xuống vực sâu.

Cô cũng bằng lòng tin tưởng, cho dù cô trầm luân, Trần Giang Dã cũng sẽ không kéo cô xuống vực.

Vì cô mà anh đã cầu nguyện với thần linh.

Tân Nguyệt hít một hơi sâu, trái tim bị người trước mắt quấy nhiễu dần dần bình tĩnh lại.

Cô cảm thấy mình có thể nói chuyện vui vẻ với anh.

"Vậy thì nói đi, tại sao anh lại chuyển đến đây?"

“Tìm một nơi không bị đám Từ Minh Húc quấy rầy học tập.”

Vẻ mặt Tân Nguyệt lập tức khiếp sợ.

Cô không nghe lầm chứ?

Học tập?!

Cô có chút bán tín bán nghi, cô bằng lòng tin rằng anh thật sự không có ý định tiếp tục sống trong trạng thái mơ hồ, thậm chí còn hy vọng câu nói này là thật, nhưng lý do anh trở về cũng quá gượng ép.

Cô cảm thấy anh không nói thật, nhưng cô cũng lười hỏi tận gốc rễ, lý do anh trở về giờ đã không còn quá quan trọng với cô, cô chỉ muốn mượn chuyện này để nói chuyện vui vẻ với anh.

Ngay khi cô chưa nghĩ ra cách mượn những lời này để bắt chuyện, anh đã nói tiếp:

“Nhân tiện nhìn xem bây giờ em kém cỏi cỡ nào.”

Vẻ mặt Tân Nguyệt trở nên nghiêm túc, đáy mắt lóe lên tia lửa: "Tại sao tôi lại kém cỏi?”

"Em đừng tưởng rằng tôi không biết, em bị đám kia làm cho thần kinh suy nhược, phải uống thuốc ngủ mới ngủ được."

Người này quả nhiên đã tìm người hỏi thăm tin tức của cô, thậm chí còn biết được cả chuyện cô uống thuốc ngủ, nhất định là do đám Hồ Tư Vũ truyền ra.

Tân Nguyệt khẽ cắn môi, lớn tiếng phản bác: "Tôi uống thuốc ngủ không phải vì bọn họ, được chưa!"

Mí mắt Trần Giang Dã giật giật, ánh mắt nhìn chằm chằm cô chợt tối sầm lại.

Một lúc lâu sau, anh nhếch môi.

“Vậy thì vì ai?" Anh hỏi cô với giọng đùa cợt.

Tân Nguyệt đột nhiên ngẩn ra, sau đó, đôi mặt giận dữ trừng to của cô không kiểm được mà chớp liên tục, khuôn mặt trong nháy mắt hơi nóng lên.

Trần Giang Dã nhìn vẻ mặt hoảng hốt cùng với khuôn mặt phiếm hồng của cô, đáy mắt vốn như mây đen giăng kín giờ lại lóe lên ý cười, cảm giác lạnh lẽo trên người anh cũng biến mất.

“Tôi à?”

Anh nhướng một bên lông mày.

Tân Nguyệt lại mở to mắt.

Nhận ra mình phản ứng thái quá, cô lại nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, quát anh: "Anh bớt tự kỷ đi!"

Trần Giang Dã không để ý tới sự phủ nhận của cô, lười biếng thay đổi tư thế dựa vào ghế, nhưng ánh mắt vẫn luôn khóa chặt lấy cô, môi nở nụ cười xấu xa.

“Tân Nguyệt.”

Nghe thấy anh gọi tên mình, trong lòng Tân Nguyệt vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Cô biết anh lại sắp nói ra những lời khiến trái tim cô đập loạn nhịp, ngay cả khi trước đó trái tim cô đã bắt đầu đập điên cuồng rồi.

Trong tiếng tim đập dữ dội, cô nhìn thấy anh hất chiếc cằm xinh đẹp lên, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, cười nói:

“Em thích tôi đến vậy sao? Nhớ tôi đến mức mất ngủ.”

Giọng nói của anh trầm thấp mà êm tai, tiếng cười mê người theo dây thanh quản co rút lại phát ra cùng những lời nói vốn đã vô cùng khiêu khích kia, khiến cả khuôn mặt Tân Nguyệt đỏ bừng.

Cô muốn thề thốt phủ nhận, nhưng mặt cô nóng bừng, nói gì cũng không có sức thuyết phục.

Mà Trần Giang Dã dường như không có ý buông tha cho cô, lại khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, trêu chọc cô: "Tôi là người muốn chăm chỉ học tập, khuyên em nên chết cái tâm này đi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi."

“Cái gì cơ?”

Tân Nguyệt nghi ngờ mình nghe lầm.

“Tôi nói.”

Trần Giang Dã không nhanh không chậm lặp lại lần nữa: "Em đừng làm ảnh hưởng đến tôi."

Tân Nguyệt thành công bị anh khiêu khích đến mức tức giận, hai mắt bốc lửa trừng anh, nói: "Tôi cũng muốn cảnh cáo anh đừng làm ảnh hưởng đến tôi đấy!"

"Tôi làm ảnh hưởng đến em?"

Trần Giang Dã hừ lạnh: "Đừng quên, chính miệng ai thừa nhận rằng bản thân thích tôi."

Tân Nguyệt lại sửng sốt.

Bây giờ cô chỉ muốn đập đầu mà chết.

Nếu cô biết trước anh chuyển đến đây học, cô đã không nói với anh những lời đó, lại còn chủ động…

Cô thật sự muốn đập đầu chết quách cho rồi.

Trần Giang Dã dựa vào ghế nhìn sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của cô, nụ cười trên môi càng rõ nét.

Tân Nguyệt không muốn bị anh chê cười nữa, tức giận quay đầu đi.

Cô không nói chuyện với anh nữa!

Nhưng mà, vừa quay lại không lâu, cô mới nhớ ra một chuyện, cô còn một câu hỏi rất quan trọng chưa hỏi anh.

Cô không nhịn được, mắng thầm trong lòng một tiếng, chờ sau khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống mới quay đầu lại.

Trần Giang Dã vẫn duy trì tư thế vừa rồi, vẫn nhìn cô, như biết cô sẽ quay đầu lại.

Tân Nguyệt còn đang bực tức, không muốn nhìn anh, liếc anh một cái rồi nhìn sang một bên, sau đó buồn bực hỏi anh: "Cuối tuần anh thật sự muốn đến Trường Trung cấp nghề à?"

“Đúng.”

Tân Nguyệt do dự một lát, vẫn ngẩng đầu nhìn về phía anh.

“Rốt cuộc anh nghĩ gì thế?”

“Vẫn chưa nghĩ ra.”

Nhìn vẻ mặt bình thản của anh, Tân Nguyệt tức giận không có chỗ phát tiết: "Chưa nghĩ ra mà anh đồng ý cái rắm à!"

“Phản ứng mạnh như vậy làm gì?”

Giọng anh vẫn nhẹ nhàng.

Tân Nguyệt sắp bị anh chọc cho tức chết: "Anh tưởng rằng đánh nhau là trò chơi gia đình à?”

Trần Giang Dã nhếch môi, nói: "Chuyện đánh nhau này, em còn có thể rõ hơn tôi?"

“Tôi lười nói với anh.”

Tân Nguyệt khẽ cắn môi: "Anh chỉ cần cho tôi một câu trả lời chắc chắn, anh sẽ không để mình bị bọn họ đánh, đúng không?"

Trần Giang Dã nhìn cô với vẻ mặt như nhìn một kẻ ngốc, đầu lưỡi đảo một vòng trong miệng.

“Tân Nguyệt, em nghĩ tôi là ai, là cái loại ngu xuẩn băng qua ngàn dặm xa xôi đến đây để dâng đầu cho người ta đánh à?”

Tân Nguyệt bĩu môi: "Tôi cũng hy vọng anh không phải.”

Trần Giang Dã hừ một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn sang một bên, sau đó lại quay lại nhìn cô.

Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô một lát, đáy mắt lóe lên một tia sáng, vẻ mặt khinh thường, anh nói:

“Tập trung vào việc học đi, tội gì mà em phải lo lắng cho tôi.”

“Cũng không cần thiết.”

Anh như đã nắm chắc phần thắng, đáy mắt đầy sự kiêu ngạo chỉ thuộc về thiếu niên.

Tân Nguyệt nhìn dáng vẻ của anh lúc này, cô nhất thời không thể rời mắt.

Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi táo bạo, kiêu ngạo, và tự do.

Chỉ có những người như vậy mới thực sự nổi bật.

Huống chi, người trước mắt là Trần Giang Dã.

Một Trần Giang Dã chỉ cần đứng ở đó đã thu hết tất cả ảnh sáng của thế gian này.

Tân Nguyệt một tay nắm chặt mép ghế, phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể rời mắt khỏi anh.

Hơn hai tháng qua anh không hề thay đổi một chút nào, vẫn ngầu đét, và vẻ ngông cuồng đó từ trên người anh càng lúc càng tự nhiên hơn.

Điều này làm cho Tân Nguyệt tự nhiên cảm thấy, là cô lo lắng vớ vẩn.

Mùa đông, trong phòng học, cửa sổ đều đóng chặt. Gió bên ngoài thổi tới, chỉ có một chút hơi lạnh lọt qua qua khe cửa số, khó có thể khiến người ta nhận ra, chỉ có tiếng động nơi cửa sổ chứng minh cho sự hiện diện của gió.

Nghe thấy tiếng động, Tân Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc đó, học sinh trên sân thể dục bắt đầu hát quốc ca.

Nghe quốc ca ở bên ngoài, Tân Nguyệt thuận thế chuyển đề tài, hỏi Trần Giang Dã: "Sao anh không tham gia lễ chào cờ?"

“Dáng dấp quá đẹp trai, dễ gây rối.”

". . ."

Tân Nguyệt quay đầu nhìn anh, vẻ mặt một lời khó nói hết, thấy anh vẫn không cảm thấy lời này có bất kỳ vấn đề gì, biểu cảm của cô càng cạn lời.

“Anh đúng là đồ tự kỷ.”

Trần Giang Dã nhướng một bên mí mắt liếc cô: "Là chủ nhiệm lớp của em nói vậy.”

". . ."

Mất mặt quá.

Tân Nguyệt nhất thời không biết phải tiếp tục thế nào, chỉ có thể nói: "Bây giờ cũng là chủ nhiệm lớp của anh."

Cuộc đối thoại đến đây là có thể kết thúc, nhưng ánh mắt Trần Giang Dã nhìn Tân Nguyệt đột nhiên sâu hơn một chút, không biết anh nghĩ gì, nhìn Tân Nguyệt rồi bổ sung ba chữ:

“Của chúng ta.”

Tân Nguyệt ngẩn người, trong lòng như bị thứ gì đó xoay tròn rồi bắn trúng, sau đó cả trái tim chùng xuống, rơi vào một nơi cực kỳ mềm mại.

Ừ.

Của chúng ta.

Ba chữ này không đơn thuần là một cụm từ bình thường, chúng biểu thị rằng - -

Thế giới của họ bắt đầu giao nhau.

*

Trong sân trường tháng Mười một, chung quanh không còn xanh biếc dạt dào, gió lạnh thổi qua từng hành lang và lối đi nhỏ, chỉ có trong phòng học là ấm áp dễ chịu.

Tiếng chuông tan học tiết thứ nhất vang lên, phòng học yên tĩnh lập tức trở nên ầm ĩ.

Tân Nguyệt không đặt sách trong tay xuống, tiếp tục đọc, không hề bị sự ồn ào bên ngoài quấy nhiễu.

Vào khoảnh khắc Trần Giang Dã xuất hiện, cô đã cho rằng hôm nay sẽ là một ngày rất khác.

Nhưng mọi thứ dường như không có gì thay đổi, ngoại trừ sau khi tan học, số người ở lớp khác đứng bu lại bên ngoài cửa lớp lại nhiều hơn một chút, cái bàn trống phía sau bắt đầu có động tĩnh, trở nên ồn ào hơn.

Mặc dù trên người Trần Giang Dã toát ra một luồng khí chất như đang nói người lạ chớ lại gần, vừa nhìn đã biết anh không dễ chọc, nhưng luôn có mấy nam sinh tò mò và không sợ chết kéo đến.

Trần Giang Dã cũng không bài xích bọn họ, sau khi tan học, bọn họ sẽ vây quay anh, nói chuyện phiếm câu được câu không với anh, chủ yếu vẫn là bọn họ hỏi, anh trả lời.

Đối mặt với một người đẹp trai đến từ một thành phố lớn, hay là một người đẹp trai trông có vẻ giàu có, những câu hỏi của bọn họ đơn giản chỉ có nhiêu đó.

“Người anh em, sao cậu lại từ Thượng Hải đến chỗ chúng tôi?”

Trần Giang Dã thản nhiên trả lời: "Muốn đến thì đến.”

“Vì sao lại muốn đến đây, Thượng Hải không tốt bằng nơi này sao?”

Trần Giang Dã không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thượng Hải có gì tốt?”

“Chẳng lẽ Thượng Hải không vui bằng ở đây sao?”

Trần Giang Dã: "Cũng vậy thôi.”

Sau khi hỏi về Thượng Hải, cuối cùng cũng có người đưa ra một câu hỏi khác:

“Miệng cậu bị làm sao vậy?”

Trần Giang Dã lẳng lặng liếc bóng lưng phía trước một cái, nói: "Bị chó cắn."

Lúc này, hai tay cầm sách của Tân Nguyệt thoáng nắm chặt, cô nghe được rất rõ lời Trần Giang Dã nói.

Cô muốn giết người.

Nhưng cô lại ngại không muốn lộ chuyện mình quen biết anh, hơn nữa miệng của hai người đều bị thương, ngay cả khi cô hơi phản ứng một chút cũng rất dễ bị người ta nghi ngờ, cô chỉ có thể nén giận, thầm mắng anh trong lòng:

“Trần Giang Dã chết tiệt!”

Có mặt mũi nói cô là chó, anh mới là chó!

"Chó nhà cậu sao?" Một chàng trai hỏi tiếp.

Vẻ mặt Trần Giang Dã dừng lại hai giây, sau đó nhếch khóe miệng, nhìn cô gái trước mặt đang phồng má thở phì phò, nói:

“Ừ, nhà tôi.”

"Chó nhà cậu mà còn cắn cậu sao?"

Ý cười bên môi anh càng sâu: "Tính tình nóng nảy, thích nổi điên.”

“Vậy mà cậu còn nuôi à? Là tôi thì đã sớm bỏ nó đi rồi.”

“Không thể bỏ được.”

Ánh mắt anh dừng lại ở phía trước, đáy mắt là ý cười: "Cả đời này cũng không thể bỏ được."