Cháy Nắng

Chương 55: Đối đầu



"Cô dám đến gần cô ấy thêm một bước thử xem?"

Anh nhìn chằm chằm nữ sinh kia, giọng điệu hung ác vô cùng đáng sợ.

Nữ sinh kia dường như đã đánh mất lý trí, bị lửa giận nuốt chửng, nhưng rồi ngọn lửa đó bị ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của Trần Giang Dã dập tắt gần như ngay lập tức và đóng đinh tại chỗ, không dám động đậy.

Trần Giang Dã thấy cô ta lộ vẻ sợ hãi thì biết cô ta sẽ không dám làm gì nữa, anh thu lại ánh mắt hung ác và nham hiểm lại, xoay người nắm lấy cổ tay Tân Nguyệt, kéo cô đi về phía cạnh ao.

Tân Nguyệt nhìn anh, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, mặc cho anh kéo tay cô trước ánh mắt bao người.

Trần Giang Dã bước lên bờ ao trước, sau đó buông cổ tay Tân Nguyệt ra, xoay người đưa tay kia về phía cô.

Tân Nguyệt hoàn hồn, tầm mắt rơi vào bàn tay anh, cô từ từ chớp mắt, một lúc sau mới đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Tay cô vừa đặt lên, Trần Giang Dã lập tức cầm lấy bốn ngón tay và nửa bàn tay của cô, kéo cô ra khỏi ao.

Lúc này, nhóm quét dọn hội trường cũng có người tới giặt cây lau nhà, tình cờ chứng kiến cảnh náo nhiệt này, mà người này còn vừa khéo lại là Từ Dương.

Từ Dương cầm cây lau nhà chạy về phía bọn họ, nhìn cả hai đều ướt đẫm từ đầu gối trở xuống, vội nói: "Hai người mau về thay quần đi."

Trần Giang Dã cầm cây lau nhà trong tay Tân Nguyệt, rồi khom lưng nhặt cây chổi trên mặt đất đưa cho Từ Dương: "Cầm lên lớp giúp bọn tôi nhé."

“Ừ, hai người mau về đi.”

Trần Giang Dã không nói thêm gì nữa, kéo Tân Nguyệt đi về phía ký túc xá, làm như không thấy ánh mắt của những người khác nhìn bọn họ.

Anh đi rất nhanh, Tân Nguyệt có chút theo không kịp.

Đôi giày đi tuyết thấm nước nặng nề, mỗi bước đi, nước từ trong miếng lót giày thấm ra, lạnh đến mức da thịt đau nhức, cảm giác lạnh lẽo đi thẳng vào kẽ xương, làm cho toàn bộ hệ thần kinh trên người cũng run lên theo.

Tân Nguyệt cảm thấy như từng bước đi là trên mũi dao, mỗi bước đi đều khiến cô phải rùng mình vì lạnh.

“Trần Giang Dã.”

Cô thật sự không chịu nổi nữa, con đường này còn rất dài: "Anh đi chậm một chút, chân tôi lạnh quá."

Cô vừa nói xong, chân bị đông lạnh mà co quắp nên bị trẹo một chút, cả người va vào lưng Trần Giang Dã.

Khi Trần Giang Dã quay lại nhìn cô, cô đã cầm lấy cánh tay anh để giữ thăng bằng, ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau.

Tân Nguyệt chớp mắt, tay nắm chặt cánh tay anh, mượn lực để bước tới và đứng thẳng dậy, nhưng chân cô dường như dễ bị trẹo hơn từ sau cái đêm mất điện đó, tuy mỗi lần trẹo không nghiêm trọng, nhưng một, hai ngày sau đó đi lại vẫn có chút khó khăn.

Lần này cũng vậy, chân cô vừa mới chạm đất đã lảo đảo một chút.

Trần Giang Dã nắm lấy cánh tay cô.

Trong nửa tháng còn lại của kỳ nghỉ hè, mỗi ngày hai người đều như hình với bóng, anh biết Tân Nguyệt thường xuyên bị trẹo chân, bèn hỏi: "Lại bị trẹo chân à?"

“Hình như vậy.”

Trần Giang Dã cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mà u tối.

Một giây sau, anh cúi người bế ngang Tân Nguyệt lên, ôm cô đi về ký túc xá.

Đôi mắt Tân Nguyệt chợt mở to, cô ngạc nhiên nhìn anh.

“Trần Giang Dã!”

Cô nhíu mày, tức giận nói: "Anh thả tôi xuống! Đây là trường học!”

Trần Giang Dã liếc cô một cái, tiếp tục bước đi: "Tôi không quan tâm đây là đâu."

Tân Nguyệt đỡ trán, người này thật sự vô cùng ngang ngược.

Nhưng nghĩ lại, thật ra cũng không có gì.

Dù sao thì dù hai người bọn họ không làm gì thì cũng không biết bên ngoài đã lan truyền thành cái dạng gì, cô chưa bao giờ để ý đến những lời đồn nhảm nhí này, chỉ cảm thấy hành động thân mật như vậy không phù hợp với môi trường học đường. Nhưng anh cũng đã bế cô rồi, hơn nữa chắc chắn cô nói gì anh cũng sẽ không thả cô xuống. Như vậy cũng tốt, đi nhanh một chút, con đường này thật sự quá dài.

Tân Nguyệt từ bỏ việc giãy dụa, ngoan ngoãn để cho anh ôm.

Trần Giang Dã ôm cô, bước đi vừa nhanh vừa ổn định.

Cô vùi mình trong lòng anh mà không cảm thấy bị rung lắc chút nào.

Lúc này mỗi một ngóc ngách trong trường học đều có người, đi đến đâu cũng có người nhìn bọn họ.

Tân Nguyệt cho rằng mình có thể làm như không thấy, nhưng khuôn mặt vẫn không khỏi nóng lên từng hồi, cô đưa tay đè vành mũ xuống, gần như che khuất cả khuôn mặt.

Từ góc độ của Trần Giang Dã, anh chỉ có thể nhìn thấy mũ của Tân Nguyệt, lỗ tai cũng không thấy, Tân Nguyệt lấy tóc che lại, nhưng nhìn động tác của cô, anh biết khuôn mặt dưới mũ đã đỏ đến mức nào.

Anh cong khóe môi, hoàn toàn không cảm thấy lạnh.

Chẳng mấy chốc, hai người bọn họ đã tới cửa ký túc xá nữ.

Tân Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tư thế để được thả xuống, Trần Giang Dã lại trực tiếp ôm cô vào cửa ký túc xá nữ.

“Trần Giang Dã, đây là ký túc xá nữ!" Tân Nguyệt ngạc nhiên nói.

Trần Giang Dã cúi đầu, vẻ mặt thản nhiên: "Ký túc xá nữ thì sao?”

Lúc này, dì quản lý ký túc xá thấy có nam sinh xông vào, vội vàng ra khỏi phòng trực ban ngăn lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Giang Dã bình tĩnh ung dung nói với dì quản lý ký túc xá: "Chân cô ấy bị thương, cháu đưa cô ấy về ký túc xá."

“Tầng mấy?”

“Tầng mấy?”

Trần Giang Dã lắc nhẹ Tân Nguyệt trong lòng.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi: "Tầng hai.”

Ánh mắt dì quản lý ký túc xá đảo qua đảo lại vài lần trên người bọn họ, sau đó mới nói: "Tôi đưa hai người lên."

“Số phòng là bao nhiêu?”

"236."

“Có mang chìa khóa không?”

“Có.”

“Vậy đi thôi.”

Dì quản lý ký túc xá đi trước dẫn đường cho Trần Giang Dã.

Lúc leo cầu thang, dì quản lý ký túc xá nhìn ống quần ướt đẫm của hai người họ, hỏi: "Giữa mùa đông thế này, sao hai đứa lại bị ướt thế?"

Trần Giang Dã liếc Tân Nguyệt một cái, mở miệng trả lời: "Rơi xuống ao.”

"Ôi, vì vậy mà chân bị thương à?"

“Vâng.”

Dì quản lý ký túc xá cũng không hỏi nhiều nữa.

Qua mấy phút, ba người đi tới cửa phòng 236, Tân Nguyệt lấy chìa khóa ra, trước nhìn Trần Giang Dã, rồi lại nhìn dì quản lý ký túc xá, do dự một lát rồi mới mở cửa.

Trần Giang Dã ôm cô vào cửa, ánh mắt không nhìn lung tung.

"Giường nào là của em?"

“Giường dưới gần cửa sổ.”

Mỗi gian phòng ở trường Trung học Đan Hồ có sáu cái giường, theo lý thuyết, hẳn là có sáu người ở. Ban đầu, gian phòng này thực sự có sáu người, nhưng có hai người đã rời đi, một người chuyển sang trường khác không lâu sau khi đến, một người sức khỏe không tốt, được người nhà đón ra ngoài ở, nên chỉ còn lại bốn người. Hơn nữa, vì một giường không chắc chắn, Trịnh Miểu Miểu và Hồ Tư Vũ chỉ muốn ở giường trên, cho nên giường của mỗi người vẫn giữ nguyên trạng, Tân Nguyệt ở giường dưới của Trịnh Miểu Miểu.

Giường Tân Nguyệt treo rèm chắn sáng. Ban đầu cô lo lắng việc học sau giờ tắt đèn sẽ ảnh hưởng đến người khác, nhưng sau này lại trở thành tấm chắn phòng ngừa những người trong phòng ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Lưu Linh thường đọc tiểu thuyết đến nửa đêm, cô ta không thích để điện thoại ở chế độ ban đêm, nên màn hình rất sáng.

Chiếc rèm này có hiệu quả chắn sáng rất tốt, khi kéo lên gần như sẽ không để ánh sáng lọt ra, nên lúc Tân Nguyệt thường kéo rèm lên khi chưa tắt đèn.

Giường Tân Nguyệt rất sạch sẽ, cũng không đồ vật quá riêng tư, không sợ mở ra cho người ta nhìn, nhưng lúc này cô vẫn hơi xấu hổ, bởi vì trên giường cô gần như tất cả mọi thứ đều là màu hồng phấn.

Cô đoán, Trần Giang Dã chắc chắn đang cười nhạo cô trong lòng giống như lúc anh nhìn thấy q**n l*t dâu tây màu hồng phấn của cô.

Trần Giang Dã thực sự đang cười, nhưng không phải là cười nhạo.

Anh đi qua, nhẹ nhàng đặt Tân Nguyệt lên giường.

"Được rồi, đi thôi, người ta còn phải thay quần."

“Vâng.”

Trần Giang Dã nhìn chằm chằm vào mắt Tân Nguyệt, nói: "Đi đây.”

Nói xong, anh đứng thẳng dậy.

“Cậu có định đến đón con bé không?”

Dì quản lý ký túc xá ở ngoài cửa hỏi anh.

Vẻ mặt Trần Giang Dã khựng lại, Tân Nguyệt cũng vậy.

“Có, cháu sẽ đến.”

Đôi mắt Tân Nguyệt hơi mở to.

Cô đang nghĩ, không phải anh còn muốn ôm cô đến lớp chứ?

Xấu hổ chết mất.

Tân Nguyệt cử động cổ chân, cảm thấy cũng không đau lắm, có thể chỉ là do quá lạnh, đang định nói anh không cần đến nữa, thì chỉ nghe một tiếng đóng cửa.

Nhân lúc cô đang ngẩn người, Trần Giang Dã đã đi rồi.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi.

Thôi kệ, trước tiên thay giày và quần đã, lạnh quá.

Thay giày và quần xong, cô xuống giường lấy một chậu nước ấm, chuẩn bị ngâm chân cho ấm lại.

Lúc mới xuống đất, cô vẫn đi hơi vất vả, nhưng hình như không phải vì cổ chân bị trẹo, mà là vì chân bị đông cứng. Chờ ngâm nước xong, cô lại nằm trong chăn một lát, lúc này mới cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Cô đoán không bao lâu nữa Trần Giang Dã sẽ tới, cho nên không ở trong chăn quá lâu, mang vớ và giày xuống giường đi thử vài bước.

Có vẻ như cô vẫn bị bong gân nhẹ, chân hơi âm ỉ đau lúc bước đi, nhưng tự mình đi thì không thành vấn đề.

Cô đoán không sai, quả nhiên Trần Giang Dã đến rất nhanh, cô chưa đi được mấy bước, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.

Tân Nguyệt mở cửa ra, bên ngoài chỉ có một m*nh tr*n Giang Dã, anh đã cởi đồng phục ra, chắc là bị nước trong ao làm ướt, quần áo bên trong cũng đổi sang một bộ khác.

Không thể không nói, gu thẩm mỹ của anh thật sự rất tốt, ngay cả quần áo mùa đông cũng rất đẹp, với ngoại hình vốn có trông anh lại càng ưa nhìn, nên dù anh mặc toàn màu đen, đứng đó vẫn khiến người ta cảm thấy toàn bộ thế giới đều rộng mở.

“Dì quản lý ký túc xá đâu?" Cô hỏi.

"Bà ấy lười lên, bảo tôi phải xuống trong vòng mười phút."

Trần Giang Dã nhìn chân cô: "Có thể đi được không?”

“Thì vốn dĩ tôi có thể tự đi mà.”

Trần Giang Dã cong môi: "Vậy em dựa vào tôi mà đi.”

Khi nói như vậy, anh luôn có thói quen hơi hất cằm lên, và hàng mi cụp xuống, khiến ánh nhìn trong đôi mắt trở nên sâu sắc hơn.

Tân Nguyệt cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng nhìn sang chỗ khác, nhíu mày lẩm bẩm: "Bị trẹo chân mới dựa thôi đấy."

Trần Giang Dã hừ một tiếng trong mũi: "Có đi không?”

“Đi.”

Tân Nguyệt ra khỏi phòng, đóng cửa lại, cùng Trần Giang Dã đi xuống.

Toàn bộ ký túc xá chỉ còn vài người, hầu hết đều đang quét dọn vệ sinh, nhưng hai người họ vẫn đụng phải vài người, mỗi người đều nhìn họ với vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa kích động. Có lẽ không chỉ biểu cảm của bọn họ phong phú mà suy nghĩ trong lòng bọn họ chắc lại càng phong phú hơn.

Lúc đi tới đầu cầu thang, Trần Giang Dã giơ tay lên: "Dựa vào tôi mà đi."

Tân Nguyệt hiểu ý anh, dì quản lý ký túc xá cho phép anh vào vì chân cô bị thương, cô không thể sải bước đi theo anh ra khỏi ký túc xá.

Cô không xấu hổ, giơ tay nắm lấy cánh tay anh, vờ như chân bị trẹo nặng, khập khiễng đi ngang qua sảnh tầng một.

Tân Nguyệt không biết là nhiệt độ trong lòng bàn tay mình quá cao, hay do nhiệt độ cơ thể quá cao của Trần Giang Dã xuyên qua lớp quần áo, cô cảm thấy bản thân như đang cầm một cái ly thủy tinh vừa đổ nước nóng vào.

Chờ ra khỏi ký túc xá, Tân Nguyệt buông tay ra, nhiệt độ trong lòng bàn tay nhanh chóng bị không khí lạnh ăn mòn, cô vô thức nắm chặt lòng bàn tay, như muốn lưu lại nhiệt độ cơ thể không biết thuộc về mình hay thuộc về anh.

“Về lớp nhé?" Trần Giang Dã hỏi.

“Ừ.”

Tiếp theo, hai người không nói gì nữa, cất bước về lớp học.

Vì chân vẫn hơi đau, Tân Nguyệt đi rất chậm, Trần Giang Dã cũng bước chậm lại, luôn đi bên cạnh cô.

Khi hai người trở về lớp, việc quét dọn vệ sinh phòng học vừa mới hoàn thành xong, có người đang đặt những chiếc ghế úp trên bàn xuống đất.

Từ Dương đang đặt ghế xuống thì nhìn thấy Trần Giang Dã trở về, giơ tay chào anh: "Anh Dã, anh về đúng lúc lắm, bọn này đang chuẩn bị đi ăn cơm."

Lúc này, Hà Tình cũng từ văn phòng qua đây, tới tìm Tân Nguyệt.

“Tân Nguyệt.”

Cô ấy đi tới, vẻ mặt có chút lo lắng: "Em không sao chứ? Từ Dương nói em bị học sinh lớp mười hai đẩy xuống ao."

"Không sao ạ, chỉ bị ướt chân thôi, em đã về thay giày và quần rồi ạ."

Vẻ mặt của Hà Tình bỗng nhiên trở nên tức giận: "Mấy cái đứa này, đúng là càng ngày càng quá đáng!”

“Ôi, cô Hà, đừng tức giận.”

Từ Dương ở bên cạnh nói: "Vừa rồi cô vội vàng đi tìm hiệu trưởng, em quên nói với cô, cô không biết đâu, bạn nữ lớp mười hai kia định đẩy Tân Nguyệt xuống nước, kết quả bản thân cậu ta cũng bị rơi xuống, còn uống vài ngụm nước bẩn được giặt từ cây lau nhà nữa."

Nói xong, Từ Dương cảm thấy sảng khoái, cười ha ha hai tiếng, Hà Tình lại cười không nổi.

“Vậy hai đứa thì sao?”

Cô ấy hỏi Tân Nguyệt và Trần Giang Dã. Lúc ấy Từ Dương nói với cô ấy là nữ sinh lớp mười hai đẩy Tân Nguyệt xuống ao, Trần Giang Dã nhảy xuống ao cứu cô nên bản thân cũng ướt, cho nên hai người đều trở về thay quần áo.

"Hai người bọn họ chỉ ướt ống quần thôi."

Từ Dương thay bọn họ trả lời.

“Vậy thì tốt rồi.”

Hà Tình thở phào nhẹ nhõm: "Lát nữa cô sẽ đưa cho hai đứa hai gói thuốc bột, hai đứa nhất định phải uống, đừng để bị cảm trong mùa đông lạnh lẽo này."

“Đúng rồi.”

Cô ấy không dừng lại, vẻ mặt lại trở nên cực kỳ tức giận, cô ấy nói với Tân Nguyệt: "Việc này cô đã báo với hiệu trưởng rồi, hiệu trưởng hứa sẽ xử lý nghiêm túc, nữ sinh kia chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đâu."

“Em cảm ơn cô.”

Tân Nguyệt khẽ cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn cô ấy.

“Cảm ơn cái gì, đi, ăn cơm.”

Cô ấy kéo Tân Nguyệt ra ngoài.

Từ Dương cũng học theo Hà Tình kéo Trần Giang Dã: "Anh Dã, đi, ăn cơm.”

Nói xong, cậu lại vẫy tay gọi những người khác.

Mấy người tụ lại, cùng nhau xuống lầu.

Bởi vì Hà Tình ở ngay phía trước, lúc xuống lầu, mấy nam sinh không nói gì, đợi đến căn tin, mấy cái máy hát đồng loạt mở ra.

“Anh Dã, hành động anh hùng cứu mỹ nhân của anh thật là đẹp trai!”

“Có phải Tân Nguyệt rất cảm động không?”

“Em nghe bọn họ nói anh còn bế cậu ấy về ký túc xá, cái này là thật hay giả?”

Ngay khi bọn họ kích động hỏi Trần Giang Dã thì có mấy người chặn đường bọn họ.

Trần Giang Dã thản nhiên nâng mí mắt, nhìn về phía người trước mặt.

"Tôi nói này, vệ sĩ của đại mỹ nữ Tân, hôm nay anh thật sự rất đẹp trai đấy."

Người nọ cười nói.

Người có thể nói những lời này, ngoại trừ Hạ Mộng Nghiên, tất nhiên không có ai khác.

Trần Giang Dã không lên tiếng, chỉ nhìn cô ta với vẻ mặt không chút thay đổi.

Hạ Mộng Nghiên lại đến gần thêm một bước, biểu cảm châm chọc, cô ta nói với anh: "Tối hôm qua tôi mới biết, vậy mà anh lại chuyển tới trường chúng tôi, không lẽ anh chuyển tới đây chỉ để làm vệ sĩ cho cậu ta thôi sao?"

Vẻ mặt Trần Giang Dã vẫn không thay đổi chút nào, chỉ hỏi: "Liên quan gì tới cô?"

Hạ Mộng Nghiên cười lạnh một tiếng: "Tôi chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở anh, làm vệ sĩ không dễ đâu."

Cuối cùng khuôn mặt Trần Giang Dã cũng có sự thay đổi nhỏ, chỉ là một nụ cười lạnh.

"Anh còn nhớ chúng ta có cuộc hẹn vào cuối tuần chứ?"

Hạ Mộng Nghiên cười khẽ, tiếp tục nói: "Lúc đầu Hoàng Mai còn lo anh sẽ chạy, nhưng anh đã chuyển tới đây rồi, vậy thì chúng tôi cũng không sợ không tìm thấy anh."

“Chạy?”

Trần Giang Dã nhếch môi nở nụ cười: "Tôi còn đang sợ mấy người chạy cơ."

Đuôi mắt anh hơi nhếch lên, khinh thường nhìn chằm chằm Hạ Mộng Nghiên, nói: "Cho dù mấy người không tới tìm tôi, tôi cũng sẽ đi tìm mấy ngươi."

Nói xong, vẻ mặt anh lại lạnh xuống.

“Mấy người, một người cũng đừng hòng chạy thoát.”