Cháy Nắng

Chương 68: Ngày tuyết rơi



Đêm khuya mùa đông, khuôn viên trường yên tĩnh nhưng cũng ầm ĩ. Cơn gió ồn ào, gió lạnh gào thét thổi qua cửa sổ, làm cửa sổ kêu lạch cạch.

Đèn ở ký túc xá nam đã tắt, chỉ còn một phòng vẫn sáng đèn. Lúc này chỉ có đèn ở phòng trực ban không tự động tắt.

Trần Giang Dã hoàn toàn không có ý định tắt đèn, anh mở mắt nằm trên giường, như nhìn vào chiếc giường trống trải tầng trên, lại như không nhìn gì cả, hai mắt ảm đạm không có ánh sáng.

Đã khuya rồi, anh vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc lúc chiều, giống như rơi vào một đầm lầy vô tận, càng lún càng sâu…

Đầm lầy ẩm ướt như dâng lên đến ngực anh, đè nặng lục phủ ngũ tạng, đau đớn, ngột ngạt, khó chịu vô cùng.

Anh tự nhận mình chưa bao giờ là người dễ đa cảm, những cảm xúc này chỉ bắt đầu từ ngày biết Tân Nguyệt bị bắt nạt ở trường. Lần đầu tiên, cảm xúc đó đã suýt lấy đi nửa cái mạng của anh, như thể trái tim bị xé nát, khó chịu đến mức khiến anh phát điên, mất kiểm soát, suýt nữa đã đánh chết mấy người kia, bởi vậy anh bị giam giữ mười mấy ngày, nếu không, anh còn có thể về sớm hơn.

Mười mấy ngày ở trại tạm giam, anh vẫn đắm chìm trong cảm xúc đó, gần như không thở nổi, cho đến khi ra ngoài, anh ngồi trong quán trà sữa kia, đợi đến khi chiếc xe chở cô chạy qua, thấy một phần bóng dáng cô qua cửa sổ xe, mới cảm thấy hơi được xoa dịu.

Sau đó, là đêm anh trông cô ở quán net.

Chỉ một đêm thức trắng không thể khiến anh tiều tụy như vừa mắc bệnh nặng, cả đêm đó, lòng anh đau như cắt.

Nếu như cô phải chịu tủi thân hoặc đau khổ thêm một lần, có lẽ anh còn khó chịu hơn cả cô.

“Tinh tinh- -”

Chiếc điện thoại bên cạnh rung lên hai lần.

Đôi mắt đen kịt của Trần Giang Dã dần có tiêu điểm, anh cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện thông báo là một tin nhắn wechat từ Tân Nguyệt.

Ánh mắt anh run lên, anh mở điện thoại và bấm vào.

Không có tin nhắn bong bóng màu trắng trong khung chat, chỉ có một dòng chữ nhỏ ở giữa viết:

"M" đang chọc bạn.

Đôi mắt Trần Giang Dã hơi mờ mịt, anh di ngón tay lên avatar của cô chuẩn bị chọc lại, nhưng vì tay đã bị đông cứng do để ngoài chăn quá lâu, cảm ứng trên màn hình gặp khó khăn, hai lần nhấn của anh bị nhận thành một lần, trực tiếp nhấn vào avatar.

Và rồi anh rất đỗi ngạc nhiên khi thấy trên tường nhà của cô lại có nội dung.

Vì thế, anh nhấn vào.

Một bài thơ hiện đại đột nhiên đập vào mắt - -

Đêm rất yên tĩnh.

Ánh trăng từ từ nhô lên

Đi qua một vùng hoang dã bùng cháy

. . . . . .

Ánh trăng nói

Cô ấy muốn đến đó

Ở trong vòng tay của anh

Cũng trong không gian rộng lớn

Anh đọc từng từ một, đáy mắt dần nóng lên, đọc đến câu cuối cùng gần như cảm thấy bị thiêu đốt.

Ánh trăng của anh đã viết cho anh một bài thơ.

Bằng lời của ánh trăng.

Ánh trăng trong bài thơ trước mắt dường như cũng phát sáng như ánh trăng thật, ánh sáng mềm mại xuyên qua ánh mắt, rọi thẳng vào tận đáy lòng.

Có điều gì đó dường như đột nhiên tan biến.

Như ánh trăng nhô lên trong đêm, xua tan mọi đen tối và mờ mịt.

Trong căn phòng không lớn, một tiếng cười khẽ vang lên.

Giờ phút này trong lòng anh, ngoại trừ bài thơ này thì không còn gì khác.

Tiếc nuối, áy náy, nỗi đau thấu xương...

Tất cả đều biến mất.

Cô là bệnh của anh, cũng là thuốc giải.

*

Đêm đông lạnh lẽo.

Hai bàn tay luôn tiếp xúc với không khí lạnh lẽo của Trần Giang Dã dần dần ấm lên.

Anh học theo giọng điệu của Tân Nguyệt trước đây, bình luận dưới bài thơ cô đăng:

“Đại học bá Tân, hóa ra cũng là đại thi nhân Tân.”

Lúc nhìn thấy bình luận này, trong lòng Tân Nguyệt "Thịch" một tiếng, giọng điệu này cô chỉ nói một lần cách đây hai tháng, anh lại nhớ kỹ như vậy.

Cô từ từ chớp mắt, trở lại trang trò chuyện, bấm vào avatar của người duy nhất trong thanh trò chuyện, cũng là người duy nhất trong danh bạ, gõ mấy chữ rồi gửi cho anh:

[Anh chưa ngủ à?]

Rất nhanh, bên kia trả lời, cũng là bốn chữ này:

[Em chưa ngủ à?]

M: [Sắp ngủ rồi.]

L: [Tôi cũng sắp ngủ.]

Hai người họ không phải kiểu người sẽ ngọt ngào chúc nhau ngủ ngon, cuộc trò chuyện đến đây hẳn là kết thúc, nhưng Tân Nguyệt cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, lại gửi cho anh một tin nhắn:

[Chúc anh mơ đẹp.]

Nhận được bốn chữ này, Trần Giang Dã nở nụ cười, sau đó tắt điện thoại, nhắm mắt lại với khóe môi vẫn đang cong lên.

Có lẽ vì nhận được lời chúc của cô, anh thật sự đã có một giấc mơ rất đẹp.

Trong giấc mơ, anh đưa cô đi du lịch đến những nơi xa xôi, ngắm núi, ngắm biển, ngắm sa mạc và rừng mưa nhiệt đới, phong cảnh rất đẹp, bọn họ hôn nhau trong gió chiều hoàng hôn.

Hình ảnh chân thật đến mức không giống như một giấc mơ, mà là một thời không khác, ở tương lai của họ.

Vì thế, đêm đó, nụ cười vẫn luôn hiện diện trên môi anh.

*

Hôm sau là thứ Sáu.

Tuần này sẽ có hai ngày nghỉ.

Khi tiết học đầu tiên kết thúc, Tân Nguyệt nghe thấy phía trước có người đang khóc lóc, kêu ca tại sao còn phải học nhiều tiết nữa mới được tan học, cảm thấy thật khổ sở, vân vân và mây mây.

Cô như nghĩ đến điều gì đó, ngừng viết.

Một lát sau, cô quay đầu lại hỏi Trần Giang Dã: "Tuần này anh ở khách sạn hay ở nhà thím Vương như trước?"

Trần Giang Dã đặt bút xuống: "Nhà thím Vương.”

"Vậy ai sẽ đến thị trấn đón anh?"

“Tôi không cần ai đón.”

Tân Nguyệt không hiểu: "Sau khi xuống xe khách, anh đến nhà thím Vương kiểu gì?”

Trần Giang Dã cười: "Ai nói tôi đi xe khách?"

Tân Nguyệt ngạc nhiên: “Anh định chạy chiếc mô tô đó về à? Anh điên rồi sao, hôm nay lạnh thế này, không chừng trên núi còn có tuyết rơi đấy."

“Ngoại trừ xe khách thì chỉ có mỗi mô tô thôi sao?”

Trần Giang Dã nhướng một bên mày: "Tôi tự lái ô tô không được à?”

Lúc này Tân Nguyệt mới nhớ ra anh biết lái ô tô.

“Anh vẫn chưa trả chiếc xe kia sao?”

“Ừ.”

“À…”

Lần này, Tân Nguyệt càng thêm chắc chắn số tiền anh đưa cho Nam Khải không phải là số tiền lớn bình thường, ngay cả xe cũng có thể đưa hẳn cho anh.

Cô vẫn khá để ý đến vấn đề này, không thể yên tâm thoải mái tiếp nhận việc anh tiêu nhiều tiền cho mình như vậy. Cô vô thức phồng má lên, rồi từ từ quay người lại.

Quay được một nửa, Trần Giang Dã đá chân vào ghế cô.

Tân Nguyệt hoàn hồn, lại quay đầu nhìn về phía anh: "Làm gì?”

“Em về cùng tôi.”

Tân Nguyệt không từ chối: "Vậy trưa nay tôi sẽ gọi điện thoại về bố tôi."

“Không cần, tôi sẽ gọi cho ông ấy sau.”

Tân Nguyệt sửng sốt.

Cô biết anh có số điện thoại của bố cô, nếu không tại sao đêm trước khi anh rời đi, Tân Long lại nhận được một cuộc gọi, ông vừa đi thì anh đã tới, không thể trùng hợp như vậy, hơn nữa còn đi cả đêm không về, cố ý để lại thời gian cho bọn họ.

Nhưng cô không ngờ anh lại nói thẳng ra như vậy.

Vì vậy, cô hỏi một câu: "Anh còn có số điện thoại của bố tôi cơ à?”

Trần Giang Dã “Xì” một tiếng, hơi ngẩng đầu liếc cô: "Em giả ngu làm quái gì?”

Tân Nguyệt: “...”

Vậy mà anh lại biết cô biết điều đó.

“Sao anh biết là tôi biết?" Cô hỏi thẳng.

"Cái này mà em cũng không đoán ra được thì não em thật sự không giống người có thể thi vào Thanh Hoa."

". . ."

Người này luôn có thể khiến những lời khen nghe như lời mắng chửi.

Tân Nguyệt nghiến răng: "Tôi cảm ơn anh.”

Trần Giang Dã lại “Xì” một tiếng.

Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên.

Khi tiết học này tan học, những người khác xuống sân chạy thể dục, chỉ còn Tân Nguyệt, Trần Giang Dã và hai nữ sinh xin nghỉ vì cảm thấy không khỏe ở lại trong lớp.

Khi tiếng nhạc chạy thể dục phía dưới vang lên, Trần Giang Dã ra khỏi lớp, đi đến cầu thang tòa nhà văn phòng thứ ba, lấy điện thoại ra gọi cho Tân Long.

“A lô, Tiểu Dã?”

Giọng nói bên kia rõ ràng có chút bất ngờ: "Cháu gọi điện thoại cho chú có chuyện gì thế?”

Trần Giang Dã nói với giọng trầm: "Chú, cháu đã trở về.”

Đầu kia im lặng một giây, nhưng Trần Giang Dã biết không phải tín hiệu có vấn đề.

Sau một giây, giọng nói đầu kia lại vang lên: "Sao lại trở về?”

“Chú, Tân Nguyệt không nói cho chú biết, cô ấy bị bắt nạt như thế nào ở trường ạ?”

“Cháu nói cái gì?!”

Giọng nói trong điện thoại đột nhiên cao hơn.

Trần Giang Dã hít sâu một hơi, kể cho ông nghe những chuyện xảy ra gần đây.

"Tân Nguyệt không nói cho chú những chuyện này vì không muốn chú lo lắng, chú đừng trách cô ấy, cũng đừng tỏ ra mình biết những chuyện này, bởi vì sau này những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa."

Giọng nói trầm khàn của anh vang lên như đang thề qua điện thoại:

“Cháu sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt.”

*

Những ngày thứ sáu trước khi tan học luôn trôi qua rất chậm, nhưng cuối cùng cũng đến giờ kết thúc buổi học.

Vừa tan học, ai nấy đều đã thu dọn xong đồ đạc, lập tức chạy ra khỏi lớp.

Trần Giang Dã và Tân Nguyệt chỉ ra ngoài khi mọi người gần như đã rời đi, nếu xe đỗ ở trường, bị người khác nhìn thấy thì quá nổi bật.

Lúc này đây, Tân Nguyệt vẫn muốn ngồi ở ghế sau, nhưng cô không ngồi được, Trần Giang Dã ném cho cô một câu:

"Em con mẹ nó coi tôi là tài xế?"

Cái miệng chanh chua này.

À... Không chỉ có cái miệng chanh chua, người này cái gì cũng giỏi, kể cả lái xe. Anh đi đường núi rất ổn định, mà tốc độ thì không quá chậm.

Trong xe mở hệ thống sưởi, không lạnh, hơi ấm khiến người ta buồn ngủ, nhưng Tân Nguyệt không muốn ngủ, vì Trần Giang Dã ở ngay bên cạnh cô. Nếu cô ngủ quên, không cẩn thận ch** n**c dãi, chắc chắn anh sẽ trêu chọc cô, vì vậy cô quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Khi xe chạy được một nửa đường núi, Tân Nguyệt nhìn thấy con đường và cây cối trước mắt đều trở nên trắng xóa, giống như tuyết đã rơi.

Khi xe lái vào khu vực trắng xóa đó, Tân Nguyệt mới nhận, không phải là tuyết đã rơi, mà là tuyết đang rơi.

Từng bông tuyết rơi từ trên trời xuống.

“Trần Giang Dã.”

Tân Nguyệt mở to hai mắt, giọng nói không giấu được sự vui sướng: "Tuyết rơi rồi.”

Dù nơi đây là phía Nam, nhưng chỉ cần là nơi cao trên mực nước biển đều dễ có tuyết. Hầu như vào cuối tháng mười một hàng năm, nơi đây sẽ có tuyết, nhưng Tân Nguyệt lại rất ít khi nhìn thấy tuyết rơi.

Làng Hoàng Nhai nằm ở một ngọn núi khác phía sau ngọn núi này, có độ cao thấp hơn mực nước biển rất nhiều. Hơn nữa, cô chỉ đi qua đây khi ngồi xe đến huyện Bồ.

Trần Giang Dã nhận ra có vẻ cô rất ít khi nhìn thấy tuyết, Nếu cô thường xuyên nhìn thấy tuyết thì sẽ không phản ứng như thế này. Đồng tử của cô dường như hơi giãn ra, như thể có một biển hoa đang nở rộ trong đáy mắt cô.

Vì thế, anh hỏi: "Muốn đi xem không?”

“Có thể không?”

Tân Nguyệt có chút bất ngờ nhìn anh.

Đường núi thường hẹp, bình thường để tránh việc không thể nhường đường nếu có xe từ phía đối diện, rất nhiều người lái xe trên đường núi đều sẽ không dễ dàng dừng lại hoặc dừng quá lâu.

“Không phải phía trước có một bãi đất trống sao?”

Anh lái xe qua đó.

Vừa mới dừng xe, Tân Nguyệt đã không kìm được mà tháo dây an toàn bước xuống xe.

Có lẽ bãi đất trống được mở ra để các phương tiện từ phía đối diện không bị chặn lại.

Tân Nguyệt đi tới giữa bãi đất trống, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bay tán loạn đầy trời. Cô đưa tay đón lấy, những bông tuyết như rơi vào mắt cô, khiến đôi mắt cô tỏa ra ánh sáng long lanh như đang ngâm trong nước, đẹp hơn cả những vì sao vào ban đêm.

Trần Giang Dã đứng trước xe, ánh mắt luôn lẳng lặng nhìn về phía cô, không nhìn trời, cũng không nhìn tuyết.

Cô đứng đó --

Chính là lý do vì sao anh không ngắm cảnh.

Cô đứng giữa tuyết trắng, giống như một bài thơ Tống tuyệt đẹp và thanh tao.

Rất đẹp, rất đẹp.

Tuyết trên trời dường như cũng rơi vì vẻ đẹp của cô, những bông tuyết rơi xuống càng lúc càng nhiều, từng bông từng bông tuyết rơi trên tóc cô, không bao lâu đã phủ trắng cả đầu cô.

Trần Giang Dã nhìn mái tóc cô bị tuyết nhuộm trắng, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt anh hơi trầm tư.

Sau đó, anh nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ xe.

Trong hình ảnh phản chiếu, tóc anh cũng dính đầy tuyết.

Đáy mắt anh lộ ý cười, anh quay đầu, lại nhìn về phía cô gái trong tuyết.

Đây là một ngày tuyết hiếm gặp.

Vậy thì cùng nhau trải qua một trận tuyết.

Cùng nhau đến khi bạc đầu.