Cháy Nắng

Chương 70:



Đau?

Vừa nãy tay anh đập thẳng vào hòn đá mà anh không kêu một tiếng, giờ còn chưa chạm vào vết thương nữa, anh lại nói đau?

Tân Nguyệt lười vạch trần anh.

Cô lườm anh một cái, đổi một tờ giấy rồi tiếp tục lau máu cho anh, không có ý định bảo anh buông tay ra.

Vì vậy, bọn họ cứ nắm tay nhau như thế, rất lâu, rất lâu...

"Được rồi."

Khi máu không còn chảy nữa, Tân Nguyệt bỏ giấy ra: "Hết chảy máu rồi."

"Ừ."

Trần Giang Dã buông bốn ngón tay đang chạm vào tay cô ra, rút tay lại.

"Đi thôi."

Nơi này cách rất gần xe, anh chỉ cần vươn tay là có thể mở cửa xe.

Hai người cũng thật ngốc, rõ ràng trong xe có máy sưởi, nhưng lại đứng ngoài trời gió lạnh.

Có lẽ, hai trái tim của bọn họ đang nóng bỏng đến nỗi không cảm thấy lạnh.

Ban đầu, hai người có thể đến làng Hoàng Nhai trước khi trời tối hẳn. Nhưng sự chậm trễ này khiến hai người bọn họ về đến nhà thì trời đã tối đen.

Trên đường núi giữa đêm khuya không có nhiều xe, Trần Giang Dã bật đèn pha, khi gần đến, ánh đèn pha đến lên chiếu người đang ngồi xổm trước cửa sân nhỏ nhà Tân Nguyệt, đó là Tân Long.

Đây là lần đầu tiên ông để người khác đưa Tân Nguyệt về nhà, chắc chắn ông rất lo lắng, nên mới chạy ra cửa ngồi chờ dù trời lạnh thế này.

Vừa thấy ánh đèn pha chiếu tới, dù bị ánh sáng làm chói mắt,, không thấy rõ người ngồi trong xe, Tân Long cũng biết đó là Trần Giang Dã và Tân Nguyệt, ông vội vàng đứng dậy, phủi phủi mông.

Trần Giang Dã đậu xe trong sân nhà thím Vương.

Nghe thấy tiếng động, Thím Vương và người trong nhà cũng ra ngoài.

"Về rồi à?"

Thím Vương cười tươi, bà cũng không còn chướng mắt Trần Giang Dã như trước. Mặc dù ban đầu bà không thích lắm, nhưng sau này bà lại thật lòng cảm thấy thằng bé này không tệ, hơn nữa giờ đây anh còn là người trả tiền cho bọn họ, chắc chắn phải mỉm cười chào đón.

Sau khi xuống xe, Tân Nguyệt chào bà một tiếng, Trần Giang Dã chỉ gật đầu coi như chào hỏi, không quá khách sáo.

"Chắc hai đứa chưa ăn cơm đúng không, lão Tân đã chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn cho hai đứa rồi đấy, mau về ăn đi."

"Vâng, vậy cháu và Trần Giang Dã về trước đây, thím Vương."

"Đi đi, đi đi."

Tân Long chạy chậm từ bên kia tới, lấy đồ từ tay Tân Nguyệt, rồi thúc giục: "Nhanh lên, nếu các con không về nhanh thì đồ ăn trong nồi của bố sẽ nguội mất."

Tân Long không khách sáo, kéo hai người về nhà.

"Trần Giang Dã, đợi đã."

Thím Vương đột nhiên hét lên.

Trần Giang Dã quay đầu lại.

"Bắt lấy."

Thím Vương ném chìa khóa qua: “Lát cháu về thì tự mở cửa nhé."

Trần Giang Dã bắt được chìa khóa: "Vâng."

"Nhanh lên, nhanh lên."

Tân Long kéo hai người tiếp tục đi.

Một đoạn đường rất ngắn, họ đi cũng nhanh, nhưng Trần Giang Dã nhìn cảnh vật xung quanh vẫn giống y như trong ký ức lại cảm thấy thời gian như trôi chậm lại, giống như một lữ khách chịu đựng gian khổ suốt ngày dài cuối cùng cũng trở về ngôi nhà đã lâu chưa quay lại.

Đây không phải là nhà của anh, nhưng cảm giác thân thuộc mà ngôi nhà cách đây hơn hai nghìn dặm kia không thể mang lại cho anh, anh lại tìm thấy ở nơi này.

"Thằng bé này, nghĩ ngợi linh tinh gì thế, đi nhanh lên, chúng ta vào uống vài ly."

"Vâng."

Trần Giang Dã thu hồi ánh mắt.

Tân Long canh thời gian chuẩn bị xong tất cả các món, giữ ấm trong nồi, chỉ cần lấy ra là ăn được ngay.

Khi nắp nồi được mở ra, cả gian bếp tràn ngập hương thịt.

Tân Long làm nhiều món mặn, có gà, vịt, cá, còn có một đĩa bò xào nhỏ.

Dù Tân Long không bao giờ để mình thiệt thòi trong chuyện ăn uống, nhưng cũng hiếm khi làm nhiều món phong phú như vậy, dù sao thu nhập hàng năm cũng có hạn, không thể thường xuyên ăn thịt cá.

Ba người mỗi người bưng hai đĩa, chỉ một lượt là bày hết đồ ăn trong nồi ra bàn.

Khi bưng đĩa, Tân Long chú ý đến vết thương trên tay Trần Giang Dã: "Ôi, tay cháu sao thế này?"

"Cháu bị ngã ạ."

"Đi đứng phải cẩn thận hơn chứ."

Trần Giang Dã “Vâng” một tiếng, ánh mắt hướng về phía Tân Nguyệt.

Đúng lúc Tân Nguyệt cũng nhìn anh, mặt cô ngay lập tức nóng lên.

Tân Nguyệt đặt đồ ăn xuống, nắm lấy cánh tay Trần Giang Dã, kéo anh sang một bên: "Để tôi băng bó cho anh trước."

"Làm nhanh lên, không thì đồ ăn nguội mất."

"Con biết rồi."

Tân Nguyệt kéo Trần Giang Dã vào nhà chính, bảo anh ngồi xuống trước. Cô lấy rượu cồn, băng dính và băng gạc ra. Vết thương của anh khá lớn, dễ bị va chạm khi ngủ, nên cô định băng bó cho anh.

"Chịu đựng chút nhé."

Tân Nguyệt đổ oxy già lên vết thương, sau đó dùng băng gạc lau sạch, rồi lau sạch xung quanh và đắp băng gạc lên.

Cô làm rất cẩn thận, nhưng vẫn hỏi anh: "Có đau không?"

"Không đau."

Tân Nguyệt như nghĩ đến điều gì đó, cười khẽ, nhướng chân mày liếc anh một cái: "Bây giờ lại không đau nữa à?"

Trần Giang Dã ngẩn người, một lúc sau, anh cũng cười khẽ.

"Xong rồi."

Tân Nguyệt dọn dẹp đồ đạc, đặt lên bàn: "Đi ra ăn cơm thôi."

Hai người quay lại nhà bếp.

"Nhanh lên nhanh lên, chú đã rót sẵn rượu rồi."

Tân Long đẩy ly rượu đến trước mặt Trần Giang D:, "Hôm nay chỉ uống một ly thôi, không uống nhiều."

Trần Giang Dã hiểu ý, cầm ly lên, cụng ly với Tân Long, rồi uống cạn.

"Nào, ăn cơm thôi."

Trần Giang Dã đã lâu không đến nhà Tân Nguyệt ăn cơm, nhưng không khí không có chút gượng gạo nào, như thể ba người mới cùng nhau ăn cơm ngày hôm qua, mà điều này có lẽ nhờ vào Tân Long, người cứ ăn vài miếng lại nói vài câu, nói không ngừng nghỉ.

Ông kể từ chuyện ai đã kết hôn trong hai tuần này, nhà ai đã cãi nhau với nhà ai, cho đến chuyện chó nhà nào đẻ mười con, mặc dù không có vẻ gì là cố ý, nhưng Tân Nguyệt vẫn không nhịn được mà nói:

"Mới uống một ly mà bố đã say rồi sao?"

Tân Long nhìn Tân Nguyệt một cái: "Mới một ly thì sao mà say được?"

"Đúng rồi."

Ông như bất chợt nhớ ra điều gì: "Nghe nói ở đoạn Tây Lĩnh đã có tuyết rơi, các con có thấy không?"

Tân Nguyệt ngừng lại một chút.

"Thấy ạ." Trần Giang Dã trả lời.

Không chỉ thấy, mà còn xuống xe ngắm tuyết, có lẽ vì cảnh tuyết quá đẹp, nên không kìm lòng được.

Tân Nguyệt cúi đầu, mặt hơi đỏ lên.

Tân Long không nhận ra điều gì, tiếp tục nói: "Vậy hai đứa may mắn thật, được chứng kiến đợt tuyết đầu tiên trong năm rồi đấy."

Lời vừa dứt, vẻ mặt Trần Giang Dã cũng hơi dừng lại.

Đợt tuyết đầu tiên, chính là tuyết đầu mùa.

Người ta nói, nếu bạn ở bên người mình yêu vào đợt tuyết đầu tiên, thì hai người sẽ mãi mãi bên nhau.

Trần Giang Dã cúi đầu, cười khẽ.

*

Bữa cơm này, Tân Long là người ăn xong cuối cùng.

Ông xoa bụng, ợ một cái rồi để bát xuống: "Tân Nguyệt, rửa bát đi."

Tân Nguyệt liếc ông một cái, không nói gì, bưng bát đi rửa.

Tân Long nhìn cô đi về phía bếp, lấy một bao thuốc trong túi quần ra, rút một điếu ra, ngậm vào miệng, rồi hất cằm về phía Trần Giang Dã: "Ra ngoài hút thuốc."

"Vâng."

Tân Long đi trước, Trần Giang Dã theo sau.

Theo lý mà nói, chỉ hút một điếu thuốc thì ra khỏi phòng bếp là được. Tuy nhiên, sau khi Tân Long bước ra khỏi sân, ông vẫn tiếp tục đi cho đến khi cách nhà một đoạn xa mới dừng lại.

Ông lấy bật lửa ra châm thuốc, sau đó cất bất lửa, lại lấy một tấm thẻ trong túi ra.

"Vì cháu đã trở về, tấm thẻ này cũng trả lại cho cháu."

Từ lúc Tân Long nói chỉ uống một ly, Trần Giang Dã đã biết ông muốn trả lại tấm thẻ này.

Anh đẩy thẻ lại, mỉm cười: "Chú cứ giữ đi, coi như cháu đưa tiền sính lễ trước.”

Vé mặt Tân Long đột nhiên chấn động, ông hoàn toàn choáng váng trước câu nói này.

"Thằng nhóc này!"

Đợi đến khi hoàn hồn lại, ông lập tức giận thổi râu phì phò trừng mắt với anh: "Tân Nguyệt đâu có nói muốn gả cho cháu đâu! Con bé nói cả đời này sẽ không lấy chồng!"

Trần Giang Dã hơi sững người, hỏi: "Cô ấy nói khi nào?"

"Ngày hôm sau khi cháu đi."

Tân Long trả lời đúng sự thật, nhưng vừa nói xong, chính ông cũng sửng sốt, như thể đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Những gì ông nghĩ, Trần Giang Dã cũng nghĩ đến.

Vì vậy, một tiếng cười khẽ vang lên trong màn đêm.

"Cười cái gì mà cười!"

Tân Long lại nhướng mày: "Cháu tự kỷ vừa thôi!"

Trần Giang Dã vẫn cười.

Tân Long sắp tức chết rồi: "Không phải cháu nghĩ Tân Nguyên sẽ không kết hôn với ai khác ngoài cháu đấy chứ?!"

Trần Giang Dã hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt hiếm khi cười đến nỗi híp lại thành một đường nhìn Tân Long đầy ẩn ý.

"Chú, chú có muốn cược không?" Anh hỏi.

"Cược gì?"

"Cược xem Tân Nguyệt có đồng ý gả cho cháu không."

Trần Giang Dã không cho ông cơ hội từ chối, nói thẳng: "Nếu cháu thắng, chú hãy yên tâm giao Tân Nguyệt cho cháu, không được đòi lại."

Tân Long bĩu môi: "Còn nếu cháu thua thì sao?"

"Cháu sẽ không thua."

*

Khi Tân Nguyệt đang rửa bát dở, hai người đàn ông ra ngoài hút thuốc đã quay lại.

Tân Nguyệt không biết hai người ngoài hút thuốc ra thì còn làm gì nữa. Lúc ra ngoài Tân Long còn tươi roi rói, nhưng chỉ trong chốc lát, khi quay lại thì mặt mày nhăn nhó, thỉnh thoảng còn liếc xéo Trần Giang Dã, cả người toát lên một luồng oán hận như góa phụ khóc tang.

Biểu cảm của Trần Giang Dã thì hoàn toàn trái ngược, khóe miệng lúc nào cũng nở nụ cười, không biết anh đang cười cái gì.

"Sao cháu còn chưa về?"

Tân Long thậm chí còn thẳng thừng đuổi khách.

Hơn nữa, đến bữa trưa ngày hôm sau, Trần Giang Dã vừa đặt bát xuống, Tân Long lại lập tức hạ lệnh đuổi khách: "Ăn xong rồi thì mau về đi."

Khi Trần Giang Dã đi rồi, Tân Nguyệt cảm thấy khó hiểu và có chút nghi ngờ, cô hỏi Tân Long: "Tối qua hai người ngoài hút thuốc thì còn làm gì nữa sao?"

Tân Nguyệt không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì Tân Long đã nổi giận, ông gân cổ hét lên: "Hai thằng đàn ông trưởng thành thì có thể làm gì?!"

Tân Nguyệt: ... Không muốn nói thì thôi, đừng có nổi giận thế chứ.

Cho dù ông không nói, Tân Nguyệt cũng đoán được, có lẽ Trần Giang Dã đã nói điều gì đó về cô khiến ông khó chịu.

Cô thở dài, liếc Tân Long, nói: "Nếu bố thật sự không muốn gặp anh ấy như vậy, sao còn dậy sớm làm một bàn đồ ăn lớn cho anh ấy như thế?"

Tân Long trừng mắt, phì phò thổi râu: "Ai nấu cho nó?! Con không ăn chắc?"

Tân Nguyệt cũng không nhường: "Sao hai tuần trước con về lại không thấy bố nấu đồ ăn ngon cho con như vậy?"

Tân Long bị nghẹn lời, mặt đỏ bừng như gan lợn.

Tân Nguyệt không muốn tranh luận thêm với ông, cô trở về phòng làm bài tập.

Giờ đã là mùa đông, cô không thể di chuyển bàn đến dưới mái hiên như trước nữa. Trước đây, lúc đang đọc sách và viết lách dưới mái hiện, cô ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Trần Giang Dã đang làm gì, nên khi ngồi trong phòng, cô vẫn có thói quen ngẩng đầu lên, nhưng lúc này trong tầm mắt cô chỉ ánh sáng xuyên qua cửa sổ mờ mịt.

Cô không khỏi nghĩ: Giờ anh đang làm gì nhỉ?

Anh đang đi lên núi.

Trần Giang Dã muốn trở lại những nơi mà anh đã từng đi qua cùng cô, để nói với chúng rằng:

Anh đã trở về.

Anh ra khỏi làng, đi dọc theo con đường một đoạn là tới ngã ba quen thuộc, đứng ở ngã ba có thể nhìn thấy cây hòe buộc đầy dây lụa đỏ.

Anh dừng lại, sau đó đi về phía cây hòe.

Đây là nơi chứa đựng ước nguyện của anh, và sẽ là điểm dừng chân đầu tiên của anh trong chuyến hành trình tìm về ký ức.

Anh từng là một người vô thần, nhưng nếu là chuyện liên quan đến cô, anh vẫn hy vọng sẽ có thần linh đến thực hiện ước nguyện của cô.

Cũng như thực hiện ước nguyện của anh về cô.

Anh trèo lên cây, chuẩn bị xem chữ viết trên dải lụa đỏ có bị mưa làm phai màu không.

Với trí nhớ tuyệt vời của mình, dĩ nhiên anh vẫn nhớ rõ mình đã buộc dải lụa đỏ ở đâu. Nhưng ở vị trí trong ký ức đó, anh nhìn thấy hai dải lụa đỏ được buộc sát nhau, một dải là của anh, dải còn lại không phải của anh, nhưng lại viết tên anh trên đó —

[Cầu cho Trần Giang Dã sẽ luôn được vui vẻ.]

Trong thoáng chốc, thế giới bỗng trở nên mờ mịt, chỉ còn dòng chữ bay trong gió hiện lên trong đáy mắt anh.

Hàng chữ kia như nóng lên, thiêu đốt đôi mắt anh.

Trái tim anh cũng bị thiêu đốt.

Tựa như có ai đó thả một mồi lửa vào thế giới hoang tàn đầy cỏ dại của anh, ánh lửa bùng lên khắp bầu trời, chiếu sáng màn đêm dài đằng đẵng, cũng thiêu rụi tất cả, để rồi vạn vật được tái sinh.

Trong mười tám năm dài đằng đẵng trước khi gặp cô, anh chưa bao giờ cảm thấy —

Cuộc đời này đáng giá như vậy.