Cháy Nắng

Chương 76: Lại đây



Vào một đêm đầu hè, gió nhẹ nhàng nhưng trời vẫn hơi khô hanh, những ngọn đèn đường màu cam vàng lần lượt được thắp sáng, dưới những ngọn đèn là những con côn trùng nhỏ bay lượn.

Tân Nguyệt đứng cạnh cột đèn đường, ánh mắt cô luôn nhìn về con đường phía trước, như thể cô đang chờ đợi ai đó ——

Cô đang đợi Trần Giang Dã.

Hôm nay, sau khi thi xong, cô lấy điện thoại ra và nhìn thấy tin nhắn WeChat từ Trần Giang Dã:

[Anh sắp lên máy bay, chín rưỡi tối sẽ đến huyện Bồ, em đợi anh ở ngoài quán lẩu khô lần trước]

Vài giây sau, anh lại nhắn thêm:

[Gần đến giờ hãy ra đó, đừng đến sớm quá, anh sẽ đến đúng giờ]

Tân Nguyệt đoán có lẽ anh cảm thấy buổi tối không an toàn, nhưng nếu đã cảm thấy không an toàn thì sao lại không hẹn ở trường mà lại hẹn ở đây.

Có thể anh muốn ăn lẩu khô ở quán này.

Tân Nguyệt nghĩ vậy.

Trần Giang Dã bảo Tân Nguyệt đừng đến sớm quá, nhưng cô đã đến đây đợi anh từ tám giờ hơn.

Lẽ ra con gái nên dè dặt mới đúng, nhưng cô không thể chờ đợi được nữa.

Cảm giác này giống như thần tượng mà bạn thích từ lâu nói rằng đợi bạn thi đại học xong sẽ hẹn hò với bạn, ai mà e dè nổi?

Không thể dè dặt thêm nữa dù chỉ một giây.

Cô thậm chí còn mặc chiếc váy duy nhất mà cô có.

Từ khi gặp Trần Giang Dã, ngoài váy ngủ, cô chưa bao giờ mặc váy. Thật ra, không chỉ trong năm nay, từ nhỏ đến giờ cô cũng chưa từng mặc váy. Khi mua chiếc váy này, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mặc nó, chỉ nghĩ rằng là con gái thì nên có một chiếc váy.

Hôm nay mặc chiếc váy này, cô đoán Trần Giang Dã chắc chắn sẽ trêu chọc cô, nhưng không sao cả.

Hôm nay dù là có chuyện gì thì cũng không sao cả.

Cơn gió trong hẻm thổi đến, làm tung bay làn váy của cô gái. Những sợi tóc mai bên tai bị gió thổi phất qua che lên đôi mắt, nhưng cô không bị ảnh hưởng. Xuyên qua những sợi tóc, cô nhìn về phía con hẻm, mong đợi sự xuất hiện của người ấy.

Dù vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

Con hẻm này khá đông đúc, hầu như ai đi ngang qua cũng nhìn về phía cô gái mặc váy trắng tinh khiết đứng bên cột đèn đường, ánh đèn lặng lẽ chiếu xuống cô, nhưng dường như cô mới là nguồn sáng, chiếc váy trắng bừng sáng cả đêm đen.

Hơn mười phút trôi qua, chiếc điện thoại trong tay cô rung lên, có người gọi đến. Tân Nguyệt vội vàng nhấc máy, tên của Trần Giang Dã hiện trên màn hình.

"Alo, anh đến đâu rồi?" Cô lên tiếng ngay sau khi nối máy.

Đầu dây bên kia dường như có tiếng cười khẽ, sau đó, giọng nói hơi khàn vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại:

"Quay đầu."

Tân Nguyệt ngẩn người, lập tức quay đầu lại, mái tóc đuôi ngựa cao vẽ một đường cong đẹp mắt trong không trung.

Ở góc cua cuối con hẻm, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

Cách khoảng hai mươi mét, cô không nhìn rõ nét mặt anh, nhưng cô biết anh đang nhìn cô, mỉm cười với cô.

"Lại đây."

Giọng anh lại vang lên từ điện thoại.

Tân Nguyệt không nói gì, vẻ mặt hơi ngơ ngác, nhưng cơ thể theo bản năng bước về phía anh, một bước, hai bước, bước chân không ngừng nhanh hơn, nhưng giữa chừng thì cô tỉnh táo lại. Cô cố gắng kiềm chế bản thân, không đi quá nhanh, cố gắng giữ vẻ dè dặt, bình tĩnh đi về phía anh.

Cô rất nóng lòng, nhưng giờ thì anh đã xuất hiện, cô vẫn hy vọng người chủ động là anh, anh sẽ là người mở đầu câu chuyện này.

Vì anh lãng mạn hơn cô.

Cô muốn có một khởi đầu lãng mạn.

Anh nói cô là đại thi nhân, nhưng anh mới thật sự giống người làm thơ hơn. Anh dùng ánh mắt, những lời nói vô tư nhưng cũng cực kỳ cảm động, những hành động liên tục chạm đến trái tim cô, rồi dùng những cơn mưa lấp lánh, tuyết phủ trắng trời, để làm thơ tặng cô.

Khi đến gần hơn, Tân Nguyệt thấy anh thật sự đang cười, biểu cảm đầy ẩn ý, như thể anh dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Nhìn thấy vẻ giễu cợt quá rõ ràng trong mắt anh, Tân Nguyệt nhăn mũi, dừng lại khi chỉ còn cách anh hơn một mét.

"Lại đây."

Anh hơi nghiêng đầu.

Tân Nguyệt vô thức cắn môi, biểu cảm như không muốn qua đó, nhưng cô vẫn bước thêm một bước về phía anh.

Khoảng cách được rút ngắn xuống còn một mét.

Anh vẫn nói: "Lại gần hơn nữa."

Tân Nguyệt giận dỗi lườm anh một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, sau đó lầm bầm: "Gần thế để làm gì?"

"Hôn em."

Hai từ đó lọt vào tai cô, Tân Nguyệt chưa kịp phản ứng, gương mặt cô đã bị một đôi tay thon dài và mạnh mẽ nâng lên, đôi môi hé mở của cô ngay lập tức chạm vào đôi môi của người đối diện.

Khi môi họ chạm vào nhau, Tân Nguyệt chợt mở to mắt.

Nhưng khi vừa mở mắt ra, cô nhìn thấy sự đ*ng t*nh trong đôi mắt anh, quá nhiều h*m m**n.

Cô hoảng sợ nhắm mắt lại, chịu đựng nụ hôn mãnh liệt này trong tầm nhìn tối tăm.

Anh hôn rất sâu, rất mạnh mẽ.

Đến mức mà, đôi tay nâng mặt cô phải trượt xuống bên cổ cô để làm điểm tựa, sau đó một tay còn lại di chuyển ra sau cổ, giữ chặt lấy gáy cô, tiếp tục hôn sâu thêm. Môi và lưỡi của anh không để cho cô có cơ hội chống cự, cứ thế mạnh mẽ xâm nhập sâu vào bên trong.

Tân Nguyệt hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần, bằng cách nào đó hàm răng của cô đã bị cạy mở, môi và lưỡi đều bị quấn lấy, hơi thở ra vào trong khoang miệng liên tục quấn quýt, đan xen, hòa quyện vào nhau, trong khoang mũi thì ngập tràn mùi thuốc lá thoang thoảng đầy mê hoặc trên người anh, mang theo sự xâm lược toàn diện.

Những tia lửa không ngừng nổ tung trong bộ não trống rỗng của Tân Nguyệt. Hàng mi dài và mảnh của cô run rẩy dữ dội, cơ thể cô cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Tân Nguyệt không thể chịu đựng được dù chỉ một phút, chân cô yếu đi, phải dựa vào anh mới có thể miễn cưỡng đứng vững, cuối cùng gần như hoàn toàn dựa vào lòng anh, hoàn toàn bị anh kiểm soát.

Cô lạc lối trong nụ hôn của anh, không biết phải thở như thế nào, phải hành động ra sao, bản năng tiếp nhận sự đòi hỏi tham lam và vô độ của anh, để mặc trái tim tự do loạn nhịp vì anh.

Cơn gió đêm mùa hè lướt qua, không thể mang đi nhiệt độ cơ thể nóng rực của cả hai người.

Họ hôn nhau say đắm ở góc phố.

Nhịp tim đập mạnh mẽ vang vọng ở cuối con hẻm vắng, không phân biệt được là ai đang rung động.

...

Như thể đã hôn suốt cả một thế kỷ dài, Trần Giang Dã chậm rãi buông cô gái trong vòng tay ra, mở mắt.

Trong đáy mắt anh vẫn còn nhuốm màu d*c v*ng đậm đặc.

Lúc này, Tân Nguyệt vẫn dựa vào ngực anh, khẽ hé đôi môi đỏ mọng vì bị hôn ra, th* d*c.

Nhìn thấy cảnh tượng này, d*c v*ng vừa được thỏa mãn của Trần Giang Dã lại một lần nữa trào dâng.

Anh muốn hôn cô thật mạnh lần nữa, và không chỉ dừng lại ở việc chỉ hôn cô.

Anh muốn nhiều hơn thế.

"Có đi không?"

Anh hỏi cô, giọng khàn và trầm.

"Đi đâu?" Tân Nguyệt ngơ ngác.

"Em nói xem?"

Anh nắm nhẹ cằm cô, nâng lên, nhìn vào mắt cô ở khoảng cách gần, đầu lưỡi anh chạm vào răng, đảo một vòng, giọng nói hạ xuống rất thấp: "Em không định trả lại ân tình cho anh à? Ông đây nhịn lâu lắm rồi."

Tân Nguyệt đột nhiên sửng sốt.

"Anh hỏi em."

Trần Giang Dã tiếp tục nâng cằm cô lên.

"Trần Giang Dã..." Tân Nguyệt ngập ngừng gọi tên anh, giọng rất nhỏ.

Dường như cô muốn nói điều gì đó, nhưng Trần Giang Dã ngắt lời cô.

"Tân Nguyệt."

Anh cũng gọi tên cô, cả khuôn mặt ghé sát lại, gần như dán lên môi cô, nói: "Đừng nói “không” với anh nữa."

Hàng mi dài của Tân Nguyệt run lên.

Cô nhớ lại đêm trước khi anh rời đi, khi cô nói "không muốn", sự bàng hoàng và đau đớn thoáng hiện lên trong mắt anh.

Lúc đó, chắc chắn anh còn đau lòng hơn cô.

Nghĩ đến đây, đầu mũi cô hơi cay, một lớp sương mù hiện lên trong mắt.

Sẽ không.

Sau này cô sẽ không nói "không" với anh nữa.

Cô biết anh đã cố gắng kiềm chế bản thân bấy lâu nay, nên bây giờ anh quá đáng một chút cũng không sao. Dù sao thì sớm muộn gì cô cũng lên giường với anh, cả đời này cũng chỉ làm chuyện này với anh, cô không quá để tâm.

Anh đã cho cô đủ sự kiên nhẫn, nhượng bộ và tôn trọng.

Vì vậy, từ hôm nay trở đi, những gì anh muốn, cô sẽ đều cho anh, tất cả mọi thứ cô đều có thể cho anh.

Trần Giang Dã không biết cô đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy cô đang lơ đãng, nên anh dùng sức nhéo mặt cô.

"Nghe không?" Anh khẽ nhướng mày.

Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái, nhẹ nhàng cụp hàng mi dài xuống, nói nhỏ: "Nghe rồi."

Ánh mắt Trần Giang Dã tối sầm, giọng nói càng trầm hơn: "Nghe rồi nghĩa là gì?"

Giọng anh mang theo sự trêu chọc khó tả, khiến người nghe mềm nhũn cả người.

Tân Nguyệt khó có thể kiểm soát được sự run rẩy của hàng mi và đôi mắt, những đường nét xinh đẹp bên cổ căng lên, mặt đỏ bừng.

"Hửm?"

Anh còn cố tình truy hỏi.

Tân Nguyệt nắm chặt hai tay, mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn khó tránh khỏi căng thẳng và xấu hổ khi đối mặt với chuyện này.

Trong chuyện này, phái nữ sinh ra đã rơi vào thế yếu.

Cô âm thầm hít sâu một hơi, phải tốn rất nhiều dũng khí mới dám ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm gần như tràn ra màu mực của anh, nhẹ nhàng trách mắng:

"Anh còn hỏi nữa... Em sẽ không đi cùng anh."

Nghe vậy, Trần Giang Dã nheo mắt, nở một nụ cười trên môi.

Anh không hỏi nữa, bàn tay trượt từ bên cổ cô xuống, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

"Đi cùng anh."

Anh kéo cô đi về phía góc cuối con hẻm.

Tân Nguyệt đột nhiên hiểu ra tại sao anh lại muốn cô đợi anh ở đây. Phía trước người qua lại tấp nập, nhưng ở đây thì không có ai chú ý tới, là một góc khuất, vừa tiện để hôn nhau, vừa tiện để lừa người.

Người này thật xấu xa.

Mọi thứ đều đã được anh lên kế hoạch từ trước.

Anh biết cô không thể từ chối anh, lại còn nói những lời khiến cô đau lòng.

Thật sự quá xấu xa.

Phía sau góc cua có một chiếc xe đang đậu, không phải chiếc Mercedes trước đây, mà là một chiếc Porsche Panamera trông rất khiêm tốn, nhưng logo và giá cả thì không khiêm tốn chút nào.

Tân Nguyệt hơi căng thẳng ngồi lên xe. Trên đường đến khách sạn, cô vẫn luôn căng thẳng, còn Trần Giang Dã, người đã phải nhịn rất lâu, bây giờ lại không hề vội vã. Anh làm gì cũng luôn ung dung, không nhanh không chậm, luôn tỏ ra thoải mái và hoàn toàn kiểm soát mọi thứ.

Trong chuyện tình cảm cũng vậy, dù là lần đầu tiên, cô cũng hoàn toàn bị anh kiểm soát.

...

Ánh nắng chiều mùa hè rọi qua cửa sổ, thỉnh thoảng vài chú chim sẻ đậu lại rồi lại vỗ cánh bay đi.

Ánh nắng lọt vào khe hở của rèm cửa, tạo thành một vệt sáng chói lóa trên mặt giường trắng tinh.

Tân Nguyệt bị ánh nắng này đánh thức.

Cô mở mắt ra, ngoài vệt sáng chói lóa này, điều đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt mà cô từng ngày đêm mong nhớ, và chàng trai sở hữu gương mặt đó đang nằm ngay bên cạnh cô.

Cô không kìm được khẽ nở nụ cười.

Lần cuối cùng cô nhìn anh ngủ gần như vậy đã là nửa năm trước trong căn tin, lần đó cô muốn nhìn anh thật kỹ, mặc dù sau này còn nhiều cơ hội, nhưng dù sao nhìn mãi vẫn chán, khuôn mặt này nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

Cô cựa quậy dưới tấm chăn, tiến lại gần anh thêm chút nữa.

Cô muốn lại gần hơn một chút để nhìn rõ hơn.

Tay anh vẫn đặt trên eo cô, có lẽ khi cô cựa quậy đã làm phiền anh, lông mày anh nhíu lại, giữa trán xuất hiện một nếp nhăn.

Tân Nguyệt cảm thấy khuôn mặt Trần Giang Dã dù thế nào cũng đẹp, nhưng cô không thích thấy anh cau mày, trông rất dữ dằn.

Cô giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* nếp nhăn giữa hai lông mày của anh.

Trần Giang Dã ngủ rất say, ngay cả khi cô làm vậy cũng không tỉnh dậy.

Dường như anh đang mơ, đôi mắt chuyển động, hàng mi dày khẽ run lên.

Nhìn hàng mi đẹp của anh, cô không nhịn được muốn giơ tay chạm vào giống như lần trước.

Lần trước cô chưa thật sự chạm vào thì đã bị bắt quả tang, lần này...

Bị bắt thì bị bắt thôi.

Cô giơ tay chạm vào, cảm giác mềm hơn so với tưởng tượng, nhưng cũng hơi châm chích, khiến đầu ngón tay ngứa ngáy.

Thật kỳ lạ, rõ ràng cảm giác không đến mức khiến người ta yêu thích không thôi, nhưng cô không thể ngừng được, muốn chạm mãi, rồi...

Cô lại bị bắt.

"Em dậy sớm thế?"

Giọng nói vừa tỉnh ngủ của Trần Giang Dã khàn đặc, khơi gợi d*c v*ng: "Xem ra em vẫn chưa mệt lắm nhỉ."

Anh nói xong, nắm lấy bàn tay vẫn đang giơ lên của cô và áp sát lại.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Hy vọng mọi người đừng vì thấy hai nhân vật ở bên nhau mà không đọc nữa T^T, hãy tiếp tục theo dõi truyện nhé, các bạn sẽ càng yêu đại thiếu gia Trần và bác sĩ A Nguyệt hơn.