Cháy Nắng

Chương 81:



Bữa tiệc tri ân thầy cô kết thúc, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã không còn lý do gì để tiếp tục ở lại huyện Bồ nữa, Trần Giang Dã lái xe đưa Tân Nguyệt về.

Xe vừa ra khỏi huyện Bồ, Tân Nguyệt đã ngủ thiếp đi.

Tối qua Trần Giang Dã giày vò cô không ít, dù sao về nhà cũng không thể làm bừa được nữa. Suốt đêm, anh đòi hỏi cô không biết bao nhiêu lần, khiến cô mệt rã rời.

Trần Giang Dã vừa lái xe vừa thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Anh lái rất chậm để cô được nghỉ ngơi thêm một chút.

Hai người xuất phát lúc một giờ chiều, đến làng Hoàng Nhai vừa đúng năm giờ.

Trần Giang Dã dừng xe trong sân nhà thím Vương, tay nhéo mặt Tân Nguyệt và lắc nhẹ.

Tân Nguyệt bị anh lay tỉnh, mơ màng mở mắt.

"Đến rồi à?"

Vì mới tỉnh dậy, giọng Tân Nguyệt hơi khàn, nghe như trẻ con đang ngái ngủ.

Ánh mắt của Trần Giang Dã trầm xuống, nhìn lướt qua phía trước, rồi nghiêng người hôn cô một cái thật mạnh trong tư thế vẫn nhéo mặt cô.

Tân Nguyệt lập tức tỉnh táo, vội vàng đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh: "Anh muốn chết à!"

"Chỉ hôn một cái thôi mà, em phản ứng mạnh thế làm gì?"

Tân Nguyệt hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa định nói thì Trần Giang Dã đã lên tiếng trước.

“Có ai đâu.”

Dù không có ai, nhưng Tân Nguyệt vẫn tức giận trừng mắt nhìn Trần Giang Dã.

"Về rồi thì ít động tay động chân đi." Cô cảnh cáo anh.

Trần Giang Dã nở nụ cười: "Không phải anh chỉ động miệng thôi sao?"

Tân Nguyệt nghiến răng: "Trần Giang Dã, em thấy anh thật sự muốn chết!"

Trần Giang Dã: "Không phải anh muốn chết, là em muốn anh chết."

Tân Nguyệt: "???"

"Muốn nghẹn chết anh."

Tân Nguyệt: "..."

Cô lười nhiều lời với anh, chỉ lườm anh một cái rồi xuống xe.

"Mở cốp xe." Cô đi ra phía sau, buồn bực hét lên.

Trần Giang Dã mở cốp xe cho cô, bản thân cũng xuống xe.

Tân Nguyệt không có nhiều hành lý, chỉ có một vali và hai túi đựng chăn. Cô nhấc vali xuống, đang định lấy chăn thì vali đã bị Trần Giang Dã kéo qua, anh còn cầm luôn hai túi đựng chăn.

"Em đi lấy hoa." Anh nói.

Lúc này Tân Nguyệt mới nhớ ra bó hoa anh tặng cô còn để ở ghế sau. Cô do dự một lúc mới buông tay khỏi tay kéo vali, đi lấy bó hoa ở ghế sau rồi vào nhà cùng Trần Giang Dã.

Lúc này, Tân Long đang ngồi dưới mái hiên bóc đậu. Tân Nguyệt vừa vào, ông đã nhìn thấy bó hoa trên tay cô.

“Bố.”

Tân Nguyệt gọi ông một tiếng rồi định chạy nhanh vào trong nhà, kết quả bị Tân Long gọi lại.

"Đợi đã."

Tân Long quăng vỏ đậu xuống đất, nhìn bó hoa trong tay cô, lại liếc nhìn khuôn mặt hơi phiếm hồng của cô, cuối cùng nhìn về phía Trần Giang Dã đang theo sau.

"Bó hoa này có ý nghĩa gì?" Ông hỏi Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã nghiêm túc bịa chuyện: "Chúc cô ấy tốt nghiệp vui vẻ ạ."

Tân Long bốc một nắm vỏ đậu, làm như chuẩn bị ném vào người anh: "Coi chú là thằng ngốc à?"

Trần Giang Dã cười không chút e dè: "Chú biết rõ ý nghĩa rồi còn hỏi cháu?"

"Thằng nhóc này!" Tân Long tức giận nghiến răng.

Trần Giang Dã vẫn thản nhiên cười.

Tân Long liếc nhìn Tân Nguyệt, mặc dù vẻ mặt còn hơi giận dữ, nhưng thực ra trong lòng ông đã nhanh chóng chấp nhận sự thật này, cuối cùng chỉ hừ một tiếng rồi lại nhìn Trần Giang Dã, tức giận sai bảo:

"Cháu! Lại đây! Bóc đậu cho chú! Để con bé tự mình xách đồ vào!"

Từng câu từng chữ gần như bị nghiến ra từ kẽ răng, điều này cho thấy ông đang rất tức giận.

Tân Nguyệt cũng không nói gì, lấy lại túi chăn từ tay Trần Giang Dã, vác lên vai, tay kia kéo vali, bước nhanh vào nhà.

Trần Giang Dã từ tốn đi đến bên cạnh Tân Long, kéo ghế ngồi xuống, cầm một cây đậu, nhìn cách bóc vỏ đậu của của ông rồi bắt chước làm theo.

Bóc vỏ đậu một lúc, anh thản nhiên mở miệng: "Chú, Tân Nguyệt đã vào trong rồi, nếu chú có gì muốn nói thì nói nhanh đi ạ. Cô ấy không có nhiều đồ, một lát nữa sẽ ra ngay thôi.

Tân Long bĩu môi, như đang thầm chửi mấy câu, sau đó mới thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh nói với Trần Giang Dã: "Chú biết bây giờ mấy người trẻ tuổi đều rất thoải mái."

Dù sao cũng là đàn ông với nhau, cũng không có gì phải ngại, Tân Long nói thẳng: "Bây giờ ít ai quan hệ sau khi kết hôn. Chú không quan tâm hai đứa quan hệ trước hôn nhân hay sau hôn nhân, cũng không quản được, nhưng thằng nhóc, cháu nhớ kỹ cho chú."

Ông chỉ tay vào Trần Giang Dã, hung dữ nói: "Nếu cháu làm Tân Nguyệt có bầu trước khi cưới, cho dù con bé trở thành góa phụ, chú con mẹ nó cũng phải đánh chết cháu!"

Nghe ông nói xong, Trần Giang Dã bật cười.

"Cháu cười cái gì?"

Tân Long lập tức nổi cáu: "Ông đây không đùa với cháu đâu!"

"Cháu biết rồi, chú."

Anh vẫn cười, nhưng giọng điệu không hề thiếu tôn trọng: "Chú yên tâm, cháu không thiếu kiên nhẫn đến mức đó đâu."

Tân Long vẫn giữ vẻ mặt hung dữ: "Dù sao thì chú cũng nói rồi đấy, cháu nhớ cho kỹ."

"Vâng."

Trần Giang Dã chỉ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, Tân Long đã hơi không giữ được vẻ mặt nghiêm nghị nữa. Có lẽ đối phương càng bình thản, càng khiến người ta cảm thấy việc này đối với anh là chuyện rất dễ tuân thủ. Hơn nữa, từ tận đáy lòng, ông thật sự rất tin tưởng Trần Giang Dã, dù sao bọn họ cũng đã quen biết nhau lâu rồi.

Nhưng với tư cách là một người bố đơn thân, ông thật sự rất lo lắng. Buổi tối, sau khi Trần Giang Dã đi rồi, ông lại ngập ngừng gọi Tân Nguyệt đang chuẩn bị về phòng sau khi rửa mặt xong.

“Có chuyện gì vậy bố?” Tân Nguyệt hỏi ông.

Tân Long sờ mũi, có hơi mất tự nhiên. Ông nói: "Bố muốn nói với con một chuyện."

"Chuyện gì vậy ạ?"

"Thì...”

Tân Long vẫn còn ngập ngừng, như một cô gái lớn tuổi.

Một lúc lâu sau, ông mới hít một hơi sâu, nói: "Có một số chuyện, người bố này không tiện nói thẳng với con, con gái à."

Ngập ngừng nửa ngày, ông chỉ nói được một câu như vậy, rồi hỏi Tân Nguyệt: "Con biết bố muốn nói gì đúng không?"

Tân Nguyệt: "...”

Cô có chút cạn lời, nhưng đúng là cô biết.

“Con biết, nên bố không cần phải nói nữa đâu."

"Con thực sự biết?" Tân Long hơi rướn cổ.

Tân Nguyệt rất mệt, chỉ muốn nhanh chóng trở về giường ngủ một giấc, nên cô nói thẳng với ông: "Con sẽ không ôm bụng bầu về nhà khóc lóc nói mình bị người ta bỏ rơi đâu."

"Oa, con biết thật kìa."

Tân Long ngạc nhiên kêu lên, đôi mắt mở to: "Lại còn biết rõ như vậy."

Khi Tân Long đang vui mừng vì hai cha con đồng lòng, ông nhìn thấy Tân Nguyệt lườm mình.

"Chiều nay con đã nghe thấy những gì hai người nói rồi."

Tân Long: ...

"Nếu bố không muốn con nghe thấy, ít ra cũng phải nói nhỏ một chút chứ."

Tân Nguyệt lắc đầu, bỏ đi.

Chỉ còn lại một mình Tân Long rối bời trong căn phòng không có gió.

Về đến phòng.

Tân Nguyệt lập tức nằm xuống giường, cô thực sự rất mệt.

Mặc dù bây giờ chưa tới mười giờ, cô vẫn giơ tay tắt đèn, chuẩn bị ngủ. Nhưng sau khi tắt đèn, căn phòng vẫn sáng.

Tối nay không có trăng, mà có một bó hoa hồng phát sáng trong phòng cô.

Ngay đầu giường cô.

Cô đặt bó hoa hồng này ở đầu giường, phía mà cô quen nằm nghiêng, hy vọng dù là cái nhìn cuối cùng trước chìm vào giấc ngủ vào ban đêm hay cái nhìn đầu tiên khi thức dậy vào buổi sáng, cô đều nhìn thấy bó hoa hồng này.

Lúc này, nhìn bó hoa hồng đang phát sáng trong đêm, cô đột nhiên không còn buồn ngủ, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn nó.

Cô thực sự rất thích bó hoa này, dù không có ý nghĩa gì liên quan đến cô, bó hoa này cũng đủ khiến người ta vui mừng, là một tác phẩm nghệ thuật độc đáo.

Cô đã hỏi Trần Giang Dã về ý nghĩa của bó hoa này khi ở khách sạn, anh nói:

"Anh cảm thấy em giống như hoa hồng mọc từ bụi gai, nhưng cũng giống như ánh trăng, nên anh đã vẽ một bông hồng ánh trăng, rồi tạo ra nó để tỏ tình với em, anh nghĩ em sẽ thích."

Ừ, cô rất thích.

Trên thế giới này có rất nhiều hoa hồng, nhưng chỉ có bó hoa này nở rộ vì cô.

Đại thiếu gia Trần của cô, thực sự yêu cô rất chân thành.

Cả đêm, căn phòng tràn ngập ánh sáng tựa ánh trăng, nhưng cô ngủ rất ngon, như thể đang ôm anh ngủ.

*

Ngày hôm sau, Tân Nguyệt ngủ đến tận trưa mới mở mắt, cô thực sự ngủ một giấc rất sâu thẳng đến buổi trưa.

Khi mở cửa phòng, cô nghe loáng thoáng thấy giọng Tân Long truyền đến từ bên ngoài, hình như đang nói chuyện với ai đó.

Trần Giang Dã đến rồi sao?

Cô ra ngoài xem, quả nhiên là anh.

Rồi cô nhìn lên trời, nhận ra mình đã ngủ đến giữa trưa.

Tân Long thấy cô đầu bù tóc rối đi ra, bèn mở miệng quát: "Rửa mặt chưa mà đã chạy ra đây!"

Tân Nguyệt chẳng thèm để ý, Trần Giang Dã cũng đâu phải chưa thấy bao giờ.

"Mau đi rửa mặt đi!"

Thấy cô đứng yên không động đậy, Tân Long lại gào lên.

"Chờ cháu đi vệ sinh trước đã."

Trần Giang Dã bước nhanh vào trong, ánh mắt vẫn dừng trên người Tân Nguyệt, ánh nhìn có vẻ như ám chỉ điều gì đó.

Không biết trời xui đất khiến thế nào, dù biết rõ anh chắc chắn đang nghĩ những điều không bình thường trong đầu, Tân Nguyệt vẫn đi vào cùng anh.

"Thằng bé đi vệ sinh, con vào làm gì?"

Tân Long lo lắng hét vào trong.

"Về phòng chải đầu."

Nói là về chải đầu, nhưng người đã bị kéo thẳng vào nhà vệ sinh, đè lên bồn rửa mặt mà hôn sâu.

Chỉ mới chưa đầy một ngày không hôn nhau, Trần Giang Dã đã hôn cô rất mạnh và sâu, như muốn khắc sâu vào xương cốt cô. Bàn tay đang chống lên bồn rửa mặt của Tân Nguyệt gần như không trụ nổi, Trần Giang Dã đành ôm lấy vòng eo thon gọn cô, kéo cô vào lòng mà hôn cho đến khi cô không chịu nổi nữa.

Hai người không biết đã hôn nhau bao lâu, đến khi đôi môi màu hồng nhạt của Tân Nguyệt chuyển thành màu đỏ thẫm, Trần Giang Dã vẫn thấy chưa đủ. Anh còn cắn gương mặt trắng trẻo của cô, cuối cùng dừng lại trên vành tai mỏng manh của cô. Anh cất tiếng nói vừa trầm khàn, vừa nặng nề:

"Muốn làm."

Tân Nguyệt lập tức mở to, mắng anh: "Anh b**n th** à!"

"Anh không nói ở đây."

"Ở đâu trong nhà cũng không được!"

"Anh biết."

"Biết mà anh còn..."

"Ý anh là…"

Trần Giang Dã ngắt lời cô: "Thì đừng ở nhà."

Tân Nguyệt lườm anh, nói: "Bố em sẽ không để em qua đêm bên ngoài với anh đâu."

"Du lịch cũng không được à?"

Trần Giang Dã nhướng mày.

"Vậy chắc là... có thể."

Trần Giang Dã cười: "Đám Từ Minh Húc bảo anh chọn địa điểm, em muốn đi đâu?"

"Đi cùng bọn họ à?"

"Chỉ có hai ta thì em nghĩ chú sẽ đồng ý sao? Anh không muốn lừa dối bố vợ tương lai của mình đâu."

Tân Nguyệt đỏ mặt, không nói gì.

Khoảng cách giữa hai người vốn đã được nới ra một chút, lúc này Trần Giang Dã lại áp sát, hỏi cô với khoảng cách rất gần: "Hay là em chỉ muốn tận hưởng thế giới của hai người với anh thôi?"

Tân Nguyệt dùng tay đẩy ngực anh, cúi đầu, buồn bực nhỏ: "Không có đâu."

"Vậy sao em lại hỏi?"

Trần Giang Dã bắt cô phải thừa nhận.

"Em..."

Vừa rồi Tân Nguyệt chỉ hỏi vu vơ, nhưng vừa khéo lại mượn cớ này để nói: "Em ước gì bọn họ đi cùng! Em muốn chia phòng với anh!"

"Chia phòng?"

Trần Giang Dã nhếch môi: "Không có chuyện đó đâu."

Tân Nguyệt: ...

"Em chọn đi, chỉ hai chúng ta hay đi cùng với bọn họ."

Tân Nguyệt vẫn chọn đi cùng đám Từ Minh Húc. Cô nghĩ rằng như vậy ít nhất Trần Giang Dã có thể kiềm chế một chút, cũng tiện để anh và ba người kia tụ tập một chút, nhưng cô đã quá ngây thơ.

Tối hôm đó, sau khi nhận phòng khách sạn, cho dù đám Từ Minh Hú ở phòng bên cạnh, anh vẫn không kiềm chế chút nào, làm cho cô hoàn toàn mất kiểm soát, tiếng r*n r* vang vọng khắp phòng.

Cô bảo anh nhẹ thôi, anh chỉ nói: "Khách sạn này cách âm."

Rồi tiếp tục.

Điều này khiến Tân Nguyệt tức giận cắn anh.

Vấn đề ở đây không phải là chuyện có cách âm hay không, được không hả??!

À thì... Không đơn giản chỉ là vấn đề cách âm.

Dù cách âm tốt đến đâu, cảm giác xấu hổ vẫn bùng nổ a a a!

Tuy nhiên, Trần Giang Dã thực sự đã kiềm chế, ít nhất không gây khó khăn cho cô khi xuống giường đi lại như trước đây. Nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nên dù có đến bãi biển mà cô luôn ao ước từ nhỏ, cô cũng chẳng muốn động đậy chút nào.

Khi Trần Giang Dã và những người khác đi chơi các trò chơi trên biển, Tân Nguyệt chỉ nằm dưới mái che trên bãi cát, cảm nhận gió biển và nhìn bọn họ tự do đuổi nhau trên biển cũng rất tốt.

Kiều Ngữ cũng giống cô, không đi chơi cùng bọn họ, nằm trên chiếc ghế dài bên cạnh cô.

Khi nhìn thấy Từ Minh Húc lướt sóng chưa được một mét đã ngã thẳng xuống biển, hai người cùng bật cười, đồng thời cũng nghe thấy tiếng cười của nhau. Sau đó, họ ăn ý mà cùng quay đầu nhìn nhau, mỉm cười.

“Cậu thật sự rất xinh đẹp.”

Giọng Kiều Ngữ rất nhẹ: “Cười lên thì càng đẹp hơn, nhớ cười nhiều hơn nhé.”

Tân Nguyệt ngẩn người, sau đó lại cười lên: “Cậu cười lên cũng rất đẹp, hy vọng có thể thấy cậu cười nhiều hơn.”

Khóe miệng Kiều Ngữ lập tức cong lên.

Không phải Tân Nguyệt đang nói những lời khách sáo, nụ cười của cô ấy thực sự rất đẹp, một vẻ đẹp sắc sảo.

Người ta thường nói con gái thích ngắm gái đẹp hơn, câu này quả không sai. Tân Nguyệt không muốn rời mắt, nhưng cứ nhìn chằm chằm người ta như thế cũng không hay, nên cô tìm một chủ đề để trò chuyện với Kiều Ngữ:

“Sao cậu không đi lướt sóng? Vừa nãy tôi nghe bọn họ nói cậu là cao thủ lướt sóng mà.”

“Vì tôi có chuyện muốn nói với cậu hơn.”

Tân Nguyệt hơi ngạc nhiên, cô nghĩ chuyện duy nhất mà Kiều Ngữ cần nói riêng với cô chỉ có thể là chuyện liên quan đến Trần Giang Dã.

Kiều Ngữ quay người lại, đối diện với cô, nói: “Có một vài chuyện Trần Giang Dã sẽ không nói với cậu, nhưng tôi nghĩ cậu nên biết.”

Đồng tử của Tân Nguyệt run lên.

Quả nhiên...

Cô hơi căng thẳng, nhưng câu nói tiếp theo của Kiều Ngữ lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

“Cậu ấy thực sự rất yêu cậu.”

Khi Kiều Ngữ bình tĩnh nói câu này, Tân Nguyệt cảm thấy một làn sóng dữ dội đột ngột dâng lên trong lòng. Mặc dù Kiều Ngữ chưa nói ra lý do, chỉ cần sáu chữ này cũng đủ khiến cô muốn rơi nước mắt.

“Cậu ấy đã kể với cậu về tình hình gia đình cậu ấy chưa?” Kiều Ngữ hỏi.

Tân Nguyệt gật đầu.

“Vậy chắc là cậu biết, cậu ấy hận bố mình.”

“Tôi biết.” Giọng cô hơi nghẹn lại.

“Trước đây, tôi đã nói với cậu, tôi không biết cậu ấy có thừa kế gia sản của gia đình hay không. Thực ra trước đây cậu ấy từng nói với bọn tôi rằng cậu ấy tuyệt đối sẽ không kế thừa, nhưng tôi cảm thấy chuyện tương lai khó mà nói trước nên mới nói với cậu vậy.”

“Còn lý do cậu ấy không thừa kế…”

Kiều Ngữ như đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Bố của cậu ấy là một thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh. Khi ông ta mới tiếp quản Hằng Viễn, tập đoàn này còn chưa lọt vào top 500 cả nước, nhưng bây giờ đã nằm trong top 10, chỉ trong vòng mười hai năm ngắn ngủi. Quy mô của Hằng Viễn hiện tại được đánh đổi bằng nửa cuộc đời của ông ta, nên ông ta không thể nào dễ dàng giao Hằng Viễn cho người khác, cho dù ông ta không thích Trần Giang Dã đến đâu, nhưng ít ra Trần Giang Dã cũng có quan hệ huyết thống với ông ta. Thế nhưng, Trần Giang Dã hận ông ta, thứ ông ta càng quan tâm, Trần Giang Dã càng không để ông ta toại nguyện.”

Nói đến đây, Kiều Ngữ hít một hơi thật sâu: “Trần Giang Dã đã từng nói với bọn tôi.”

“Cậu ấy nói, cậu ấy muốn để bố mình tận mắt nhìn thấy Hằng Viễn từng chút một rơi vào tay người khác, để ông ta đoạn tử tuyệt tôn, chắp tay tặng cả gia tài bạc triệu cho người ngoài, để ông ta chết không nhắm mắt, chết không cam lòng.”

Tân Nguyệt không biết cảm giác của mình khi nghe những lời này là gì, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, nuốt cũng khó khăn, viền mắt cũng nóng lên, cô mơ hồ có thể đoán được những lời tiếp theo của Kiều Ngữ.

“Nhưng mà…”

Giọng điệu hơi gay gắt của Kiều Ngữ đã dịu xuống, ánh mắt nhìn Tân Nguyệt cũng trở nên dịu dàng hơn trong chốc lát, sau đó cô ấy nhẹ nhàng nói: “Cậu ấy đã gặp cậu, và muốn ở bên cậu mãi mãi.”

“Chỉ cần như vậy thôi, cậu ấy đã có điểm yếu. Nếu cậu ấy vẫn tiếp tục làm như vậy, bố cậu ấy nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà hủy hoại cậu.”

Nghe cô ấy nói vậy, dù Tân Nguyệt đã gần như đoán được điều này, nhưng cô vẫn ngẩn người, con ngươi run lên.

Cô nghĩ, nói như vậy...

Thì Trần Giang Dã đã thỏa hiệp vì cô sao?

Kiều Ngữ nhanh chóng cho cô câu trả lời: “Cậu ấy vì cậu mà từ bỏ suy nghĩ kiên định ban đầu, đồng ý với bố mình, sẽ tiếp quản Hằng Viễn.”

Kiều Ngữ tiếp tục nói: “Tân Nguyệt, cậu biết không, đối với cậu ấy, đây không chỉ đơn giản là buông bỏ thù hận.”

“Hằng Viễn liên quan đến kế sinh nhai của hàng vạn nhân viên, đó là một gánh nặng và áp lực lớn đến nhường nào?”

Kiều Ngữ hơi cau mày, thở dài nói: “Cậu ấy vốn là một người rất tự do.”

“Cậu ấy đã từ bỏ sự tự do để yêu cậu.”

Nói xong, Kiều Ngữ bất chợt cười khẽ: “Nhưng cậu không cần cảm thấy gánh nặng, vì cậu ấy đã nói…”

“Không có cậu, tự do chẳng có ý nghĩa gì.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Dự báo chương sau:

Tân Nguyệt say rượu (Cảnh báo mức độ siêu cấp đáng yêu, siêu cấp ngọt ngào)