Cháy Nắng

Chương 85:



Bằng sự chăm sóc tận tình vết thương trên người Tân Nguyệt đã nhanh chóng lành lại, sức khỏe của cô cũng đã hồi phục. Tân Long trở về huyện Bồ, còn cô và Trần Giang Dã lại tiếp tục với cuộc sống chỉ có hai người.

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, ban ngày cô tiếp tục chăm chỉ học tập, Trần Giang Dã tiếp tục bận rộn với công việc, rồi hai người lại ôm nhau ngủ vào buổi tối.

Thời gian trôi qua bình yên, đủ đầy, nhưng cũng rất lãng mạn.

Trần Giang Dã sẽ đưa cô đi ngắm tuyết trên đảo Vụ Tùng vào mùa đông và hôn cô trong làn tuyết rơi; vào mùa xuân, anh sẽ đưa cô đi thả diều, chơi dù lượn, cùng nhau ngắm nhìn thế giới từ trên cao, rồi vào mùa hè, anh sẽ đưa cô ra bãi biển, cùng nhau uống nước ép dưa hấu mát lạnh và cảm nhận gió từ biển thổi vào; khi đến mùa thu, anh sẽ cùng cô leo lên một ngọn núi, ngắm bình minh, hoàng hôn và những đám mây bồng bềnh trôi trên đỉnh núi...

Và đại thiếu gia Trần trời sinh lãng mạn còn dành cho cô nhiều điều lãng mạn hơn thế nữa.

Vì công việc bận rộn, bọn họ chỉ có thể đi du lịch hai tháng một lần, thường chỉ ở lại một, hai ngày rồi về. Những điều lãng mạn anh dành cho cô chủ yếu nằm trong cuộc sống hàng ngày, trong từng chi tiết nhỏ.

Ví dụ như, nụ hôn mỗi sáng sớm, bức tranh anh vẽ tặng cô không biết từ lúc nào, thỉnh thoảng là một bữa ăn do chính tay đại thiếu gia kiêu ngạo làm, bàn tay luôn nắm chặt khi đi dạo, kéo cô ra ngoài trời và hôn đắm đuối trong những ngày mưa, rồi sau đó lại sấy tóc cho cô...

Lại ví dụ như, anh đã tặng cô bông hoa hồng đẹp nhất trên đời vào mùa hè thứ hai kể từ khi họ gặp nhau, nhưng anh vẫn thường xuyên ôm một bó hoa xuất hiện trước mặt cô.

Anh sẽ nói, đi ngang qua một tiệm hoa, thấy hoa ở đó khá đẹp, nên muốn cô cũng nhìn thấy.

Anh còn nói, anh muốn thế giới của cô tràn ngập sắc hoa, mỗi nơi cô đi qua đều có trăm hoa chào đón, và cô sẽ mãi mãi bước đi trên con đường đầy hoa.

Những lời nói ngọt ngào, lãng mạn nhưng cũng chân thành và cảm động, anh luôn dễ dàng thốt ra, nghe mãi không chán, mỗi lần đều khiến cô xúc động muốn rơi nước mắt.

Mọi thứ đều tuyệt đẹp như một giấc mơ.

Những nỗi đau của cô dường như đã qua đi, hiện tại cả cuộc sống lẫn học tập đều rất thuận lợi.

Trong cuộc sống, Trần Giang Dã mang đến cho cô sự hưởng thụ về vật chất và tinh thần tốt nhất. Trong học tập, ngay từ năm ba, cô đã được giáo sư Lê, người phụ nữ duy nhất trong "Tứ dao" của khoa mắt trong nước, ưu ái và dạy dỗ tận tình. Điều này giúp cô tiến thêm một bước dài trên con đường hiện thực hóa ước mơ, có thể nói việc ước mơ thành hiện thực chỉ còn là vấn đề thời gian.

Việc cô có cơ hội gặp giáo sư Lê hoàn toàn là nhờ sự giới thiệu của Trần Giang Dã. Dù những thử thách của giáo sư Lê đặt ra cho cô, cô đều tự mình vượt qua, nhưng nếu không có Trần Giang Dã, cô sẽ không có cơ hội này.

Gặp được Trần Giang Dã là may mắn lớn nhất đời cô.

Nhờ theo học giáo sư Lê, năm ba đại học, cô vô cùng bận rộn.

Trần Giang Dã cũng trở nên bận rộn hơn.

Chỉ mới vào công ty chưa đầy ba năm và chưa làm việc toàn thời gian, nhưng giờ đây anh đã hoàn toàn có thể tự mình đảm đương mọi việc, trở thành người phụ trách các dự án đầu tư hàng trăm triệu. Những tinh anh đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh nhiều năm cũng bị anh thuyết phục, sẵn lòng làm việc dưới quyền của một người chưa tốt nghiệp đại học như anh.

Đại thiếu gia Trần của cô thật sự rất đỉnh.

Lúc này, trong phòng họp rộng lớn, hàng chục người đã ngồi vào chỗ. Chính giữa là Cận Việt, Tổng giám đốc Công ty TNHH Khoa học và Công nghệ Tiên Trác thuộc tập đoàn Hằng Viễn, và bên cạnh là đại thiếu gia Trần của cô.

Khi Trần Giang Dã mới vào Tiên Trác, anh được Cận Việt dẫn dắt. Cận Việt còn trẻ, tầm ba mươi tuổi, nhưng trông như mới ngoài hai mươi, không hề có khoảng cách thế hệ với người ngoài hai mươi. Với Trần Giang Dã, anh ấy vừa là thầy, vừa là bạn.

Trần Giang Dã không khách sáo với anh ấy nhiều. Trước mỗi buổi họp, anh đều trực tiếp nhắc nhở: "Chú ý thời gian."

Trần Giang Dã là ông chủ tương lai của anh ấy, tất nhiên anh ấy phải nể mặt. Mỗi lần họp, anh ấy đều nói: "Vẫn là câu đó, cuộc họp hôm nay chỉ có thể kết thúc sớm, không thể kéo dài dù chỉ một giây."

Bình thường khi Trần Giang Dã nhắc nhở, anh ấy sẽ chỉ đáp lại bằng một cử chỉ “Ok”, nhưng lần này anh ấy nói: "Cần cậu nhắc à?"

Sau khi họp xong, anh ấy vội vàng đi cầu hôn.

Và với tư cách là người được mời làm chứng, Trần Giang Dã phải quay về đón Tân Nguyệt đi cùng.

Trần Giang Dã đã thông báo việc này cho Tân Nguyệt trước, nên Tân Nguyệt đặc biệt sắp xếp thời gian. Lúc này cô vừa sửa soạn xong, đang đợi anh ở nhà.

Đến giờ hẹn, không sớm cũng không muộn, một cuộc gọi đến, Tân Nguyệt nhấn nút nghe.

"Em xuống đi, anh đang ở trước cửa."

"Vâng."

Cô tắt máy, cầm một chiếc khăn quàng lên tay rồi bước ra ngoài.

Bây giờ là đầu xuân, bên ngoài vẫn rất lạnh, đường phố vắng vẻ khiến chiếc xe thể thao đậu trước cổng tiểu khu trở nên cực kỳ nổi bật.

Trước đây Trần Giang Dã khá khiêm tốn, nhưng kể từ một ngày nào đó vào năm hai đại học, anh đã đổi từ xe coupe sang không biết bao nhiêu chiếc xe thể thao cực kỳ phong cách.

Hình như chính là ngày hôm đó.

Vì phải làm một bài tập nhóm, cô vừa thảo luận với một nam sinh trong lớp vừa đi về phía tòa nhà giảng dạy. Vừa hay hôm đó anh đến đón cô và nhìn thấy, đúng lúc cô lại suýt ngã và được nam sinh kia đỡ. Hơn nữa, nam sinh kia trông khá đẹp trai, được công nhận là nam thần của trường.

Rất nhiều người trong trường đều biết đến bọn họ, dù sao thì một người là nam thần của trường, một người là hoa khôi của trường.

Nam thần và hoa khôi của trường học cùng lớp, lại đi cùng nhau và có cả tiếp xúc cơ thể, tất nhiên sẽ có người bàn tán. Có lẽ lúc đó những người khác đứng gần Trần Giang Dã cũng nhìn thấy cảnh đó đã nói điều gì đó và nó đã lọt vào tai anh.

Ngày hôm sau, anh đổi xe, như thể muốn thông báo cho toàn trường biết, hoa khôi của trường họ đã có bạn trai, vừa đẹp trai vừa giàu có, đừng có bén mảng đến gần.

Hôm nay anh lại đổi xe mới, từ chiếc Ferrari đỏ đã chạy được một thời gian thành một chiếc Maybach đen.

Tân Nguyệt tập mãi thành quen, thở dài bước tới. Thực ra cô không thích ngồi xe thể thao lắm, gầm xe quá thấp, lên xe rất khó khăn.

"Đi thôi."

Cô hơi vất vả ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.

Trần Giang Dã nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mới đạp ga, sau đó cười nhẹ.

"Người bận rộn còn tranh thủ trang điểm à?"

Tân Nguyệt lườm anh một cái: "Không phải sợ làm mất mặt đại thiếu gia Trần sao?"

"Mất mặt thì không thể đâu."

Trần Giang Dã nhìn về phía trước, không biểu lộ cảm xúc, nhưng lời nói lại vô cùng quyến rũ: "Bạn gái của anh lúc nào cũng khiến anh tự hào."

Nghe những lời này, trong lòng không vui là giả, Tân Nguyệt cắn chặt môi vẫn không thể kiềm chế được nụ cười đang nở trên môi.

"Trần Giang Dã, rốt cuộc anh học mấy câu sến súa này ở đâu vậy?" Cô hỏi anh.

Ai đó khẽ cười một tiếng đầy khinh thường: "Cái này con mẹ nó còn phải học à?"

"Thế thì cái miệng của anh giỏi thật đấy."

Cãi nhau giỏi, nói lời ngọt ngào cũng giỏi.

Người nào đó lại khẽ cười, lần này anh còn liếc nhìn cô.

"Ông đây từ trên xuống dưới có chỗ nào không giỏi?"

Đèn giao thông tình cờ chuyển sang màu đỏ, anh đạp phanh, quay đầu nhìn cô: "Em nói đi."

Tân Nguyệt: …

Cô nói cái rắm á.

Tân Nguyệt trừng mắt nhìn tên háo sắc trong đầu chỉ toàn thứ rác rưởi màu vàng, rồi quay đi không thèm để ý đến anh nữa.

Trần Giang Dã không tiếp tục trêu chọc cô nữa, quay đầu tập trung lái xe.

Khoảng bảy giờ tối, bọn họ đến địa điểm cầu hôn của Cận Việt.

Đầu xuân, trời tối rất nhanh, lúc này đèn đường đã bật sáng.

Địa điểm cầu hôn là bờ biển. Ngay từ đằng xa, Tân Nguyệt đã nhìn thấy một vùng ánh nến và biển hoa từ trong xe.

Tân Nguyệt không khỏi cảm thán:

Mấy người giàu hay dùng chiến thuật biển hoa thật! Nếu không có họ, có lẽ mỗi năm có một nửa số hoa không bán được.

Dù Cận Việt và Trần Giang Dã đều sử dụng chiến thuật biển hoa, nhưng sự khác biệt vẫn rất lớn. Biển hoa hồng của Trần Giang Dã có ý nghĩa tượng trưng, trong khi biển hoa ở đây dường như chỉ đơn thuần để tạo không khí.

Ngoài biển hoa, Trần Giang Dã cũng rất chú trọng đến từng chi tiết trang trí.

Còn bên này, không thể nói là không tâm huyết. Hiển nhiên có thể thấy Cận Việt đã chi rất nhiều tiền vào phần này, nhưng người tinh mắt nhìn qua là biết ngay đây là do các công ty tổ chức tiệc cưới lên kế hoạch, chứ không phải do người cầu hôn tự mình thiết kế.

Nếu nữ chính trong buổi cầu hôn này là một cô gái có gia cảnh bình thường, có thể cô ấy vẫn sẽ rất xúc động, nhưng nếu là một tiểu thư nhà giàu đã quen với những buổi tiệc lớn thì chưa chắc.

Rất nhanh, Tân Nguyệt đã nhìn thấy nữ chính trong buổi cầu hôn này. Từ khí chất của cô ấy, cô có thể dễ dàng nhận ra cô ấy là một thiên kim tiểu thư am hiểu tình trường.

Nhìn thấy cô ấy, Tân Nguyệt lập tức lo lắng thay cho thầy của Trần Giang Dã. Cô có một linh cảm mơ hồ rằng buổi cầu hôn này có thể sẽ thất bại.

Tân Nguyệt cảm thấy mình thực sự có một ít năng lực huyền bí trong người, linh cảm của cô thật sự rất chính xác, đúng là màn cầu hôn này đã thất bại.

Nữ chính của buổi cầu hôn rời đi, nam chính đuổi theo.

Chỉ còn lại người thân và bạn bè nhìn nhau ngơ ngác.

"Giải tán đi, giải tán đi."

Một người trong đám đông nói.

Sau đó, người người lần lượt ra về.

"Chúng ta cũng đi thôi."

Trần Giang Dã nắm chặt tay Tân Nguyệt.

"Ừ."

Khi bọn họ rời khỏi bờ biển, phía sau vang lên một tiếng động như có thứ gì đó đổ xuống. Tân Nguyệt quay lại nhìn địa điểm cầu hôn, thấy một giàn hoa đã bị gió lớn thổi ngã.

Nhìn giàn hoa bị thổi ngã và những bông hồng lung lay sắp rụng trong gió, Tân Nguyệt không khỏi thở dài trong lòng.

Trên đường về, cô vẫn nghĩ về những bông hồng rơi vãi trên mặt đất kia, không nhịn được nói với Trần Giang Dã: "Trần Giang Dã, khi anh cầu hôn em, đừng làm lớn như thế này nhé, quá lãng phí."

Câu nói này khiến Trần Giang Dã phanh gấp.

Tân Nguyệt hoảng hốt: "Anh làm gì vậy?"

Trần Giang Dã nhíu chặt mày, sắc mặt lạnh lùng: "Ý em là gì?"

"Em định từ chối lời cầu hôn của anh?" Anh hỏi cô.

Tân Nguyệt trừng mắt nhìn anh: "Anh không tin tưởng em đến vậy sao?"

Trần Giang Dã sửng sốt, hàng lông mày giãn ra một lúc lại nhíu chặt: "Vậy ý em là gì?"

Tân Nguyệt thở dài, nói: "Những bông hoa hồng không nên bị vứt bỏ như thế, mỗi bông đều nên được sinh trưởng trong đất, hoặc được người ta chăm sóc cẩn thận trong bình hoa, như vậy mới đúng."

Nghe cô nói vậy, Trần Giang Dã đột nhiên cười một tiếng.

"Sao anh lại cười?"

Trần Giang Dã hơi nâng cằm nhìn cô, anh khẽ cười nói: "Bác sĩ A Nguyệt quả là người có lòng nhân ái, ngay cả đối với hoa cũng đầy lòng từ bi."

Tân Nguyệt không biết anh đang trêu chọc hay khen ngợi mình, chỉ bĩu môi, buồn bực nói: "Dù sao thì anh cũng đừng phô trương và lãng phí như thế."

"Phô trương một lần là đủ rồi."

Cô ngước mắt nhìn anh: "Anh đã làm cho em rồi đấy."

Trần Giang Dã hơi nheo đôi mắt hẹp dài lại, không nói gì.

Kể từ khi bắt đầu hẹn hò với anh, Tân Nguyệt luôn thẳng thắn, kể cả việc cầu hôn cũng không ngoại lệ. Cô nói thẳng với anh: "Em không muốn bị đám đông vây quanh, tôi chỉ muốn hai chúng ta, đơn giản và yên tĩnh là được."

Khi cô nói câu này, Trần Giang Dã chỉ im lặng nhìn cô. Chờ cô nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, anh cười một tiếng.

"Anh lại cười gì vậy?" Tân Nguyệt lại hỏi.

Lần này anh nói: "Không có gì."

Đối với người như anh, không có gì, chắc chắn là có điều gì đó.

"Nói nhanh đi!"

Trần Giang Dã cười, nói: "Nói ra sẽ không thú vị."

Tân Nguyệt sững sờ, nhận ra, có phải anh đã nghĩ xong cách cầu hôn cô rồi không?

Cô không hỏi anh, như anh đã nói, nói ra sẽ không thú vị.

Dù cô nói đơn giản là được, nhưng cô biết, đại thiếu gia Trần của cô chắc chắn sẽ chuẩn bị một màn cầu hôn lãng mạn khiến cô bất ngờ.

Từ ngày đó, cô đã bắt đầu mong đợi.

Vì anh đã nghĩ đến chuyện này, cô đoán có lẽ sẽ sớm thôi.

Tuy nhiên, cô đã đoán sai.

Cô đợi ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, từ mùa đông đến mùa hè, anh vẫn chưa cầu hôn cô.

Vì nghĩ đến việc cầu hôn, mỗi khi anh nói sẽ đưa cô đi đâu đó, hoặc vào những ngày như 520*, cô sẽ ăn diện một chút, không muốn sau này hồi tưởng lại khoảnh khắc cầu hôn mà cảm thấy tiếc nuối vì mình đã ăn mặc không đẹp.

[*] Ngày 520: Ở Trung Quốc, ngày 20 tháng 5 được viết là 520 và được phát âm gần giống với cụm từ “wǒ ài nǐ” – 我爱你, tức là “tôi yêu bạn”. Vì vậy, ngày 520 được xem là dịp để bày tỏ tình cảm và thể hiện tình yêu của mình với người khác.

Vào ngày mười một tháng bảy, Trần Giang Dã nói sẽ đưa cô ra ngoài ăn, đó là ngày họ gặp nhau lần đầu, cũng là ngày kỷ niệm của họ. Theo thói quen, cô ăn diện xong xuôi rồi ngoan ngoãn đợi anh ở nhà.

Hơn năm giờ chiều, cô nhận được một cuộc gọi. Cô tưởng Trần Giang Dã gọi tới, nhưng hóa ra là nhân viên chuyển phát nhanh.

Cô nhận điện thoại.

"Cô Tân phải không? Có một kiện hàng chuyển phát nhanh cho cô, cô có nhà không?"

"Có."

"Vậy tôi sẽ mang đến cho chị."

Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên.

"Cô Tân, mời cô ký nhận đơn chuyển phát nhanh của mình."

Nhân viên chuyển phát nhanh đưa cho cô một chiếc hộp không lớn cũng không nhỏ, khá nặng.

Sau khi ký nhận, Tân Nguyệt nghi hoặc ôm chiếc hộp vào nhà. Gần đây, cô không mua hàng online, và dòng người gửi trên phiếu chuyển phát dường như đã vô tình bị cào xước.

Cô thực sự tò mò bên trong có gì, không đợi vào trong nhà lấy dao rạch mà trực tiếp bóc ra một cách thô bạo.

Bên trong là một cuốn sách rất tinh xảo, giống như một album ảnh, bìa sách là một bông hồng trong suốt như pha lê.

Khi nhìn thấy bông hồng này, Tân Nguyệt ngẩn người.

Xung quanh rất yên tĩnh, bây giờ trường đang trong kỳ nghỉ, có rất ít người ra vào trường trong thời gian này như cô. Khi nghỉ học, tiểu khu này gần như không có ai. Lúc này cả thế giới dường như chỉ còn lại tiếng nhịp tim của cô, từng nhịp, từng nhịp, dữ dội và nhanh hơn.

Cô đứng sững lại vài giây, rồi cầm cuốn sách không biết là album ảnh hay sách tranh đến bên bàn và ngồi xuống, căng thẳng mở trang đầu tiên.

Trang đầu tiên là một bức tranh, là bức tranh mà cô quen thuộc. Trong đó, cô đang làm bài thi ở trong sân.

Nhìn bức tranh này, trái tim cô dần bình tĩnh lại, thì ra Trần Giang Dã đã làm một cuốn album từ các bức tranh anh vẽ cho cô.

Cô khẽ mỉm cười, tiếp tục lật các trang sau.

Tuy nhiên, khi thấy bức tranh thứ hai, trái tim vừa mới bình tĩnh của cô đột nhiên lỡ nhịp.

Đó là một bức tranh chưa thấy trước đây —

Trong tranh, cô ngồi dưới một gốc cây cam, có một con bướm màu xanh đậu trên lòng bàn tay giơ của cô. Cô nhìn con bướm và mỉm cười nhẹ nhàng.

Anh đã vẽ cô rất đẹp, đến mức bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ngạc nhiên.

Không biết anh đã mất bao lâu để vẽ bức tranh này, ngay cả chiếc lá rơi trên người cô cũng được vẽ rõ nét.

Tuy nhiên, phía sau còn có rất nhiều bức tranh như thế này, đều là những thứ cô chưa từng thấy về mùa hè năm đó.

Đại họa sĩ Trần của cô, vào mùa hè đầu tiên họ gặp nhau, đã vẽ cho cô cả một cuốn album tranh.

Những giọt nước mắt lăn dài, giống như chuỗi hạt bị đứt.

Hoàn toàn không thể kiểm soát.

Cô không lau nước mắt, để mặc chúng chảy tự do. Bởi vì không muốn làm bẩn cuốn album, cô vừa khóc vừa lật từng trang, mỗi trang cô đều nhìn rất lâu.

Khi đến khoảng bốn, năm trang cuối cùng, biểu cảm của cô hơi dừng lại, vì trên bức tranh không còn hình ảnh của cô nữa.

Bức tranh trên trang này vẽ một chú chó sói đang nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn trong đêm tối, ánh mắt vô cùng dữ tợn, ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Bên cạnh có một dòng chữ viết tay:

[Anh đã từng là một con chó điên, cho đến khi…]

Tân Nguyệt lật sang trang tiếp theo, nhìn dòng chữ trên đó.

[Anh tìm thấy một bông hồng ở vùng quê

Bông hồng đầy gai như ánh trăng, tỏa sáng, soi sáng anh]

Bức tranh này đúng như những gì được viết. Chú chó sói đứng bên một bông hồng phát ra ánh sáng trong suốt như pha lê, nó thu lại những chiếc răng sắc nhọn, đôi mắt đen như mực phản chiếu ánh sáng của hoa hồng.

Nước mắt lập tức dâng trào dữ dội, gần như tràn ngập toàn bộ hốc mắt.

Cô không biết tại sao anh lại vẽ bức tranh này, nhưng nó cảm động một cách kỳ lạ, còn cảm động hơn cả khi nhìn những bức tranh trước đó.

Qua đôi mắt nhòe đi vì nước mắt, cô nhìn sang trang tiếp theo.

Khung cảnh chuyển sang ban ngày, bông hồng đắm mình dưới ánh mặt trời.

Chú chó sói canh giữ bên cạnh.

Dòng chữ trên đó viết:

[Vậy là, vào mùa hè nóng bức ấy

Chú chó điên luôn xé nát mọi thứ cũng có thứ tốt đẹp mà nó muốn bảo vệ]

Tân Nguyệt run rẩy tiếp tục lật trang, nhìn thấy một vầng trăng lạnh lẽo, cũng nhìn thấy dòng chữ —

[Anh muốn bông hồng của mình vươn tới bầu trời rộng lớn nhất

Trở thành vầng trăng không bao giờ lặn]

Đột nhiên, cô cảm thấy trái tim mình như bị một thứ gì đó xoáy m vòng đánh trúng, nặng nề.

Cô khóc không ngừng được, khóc đến mức toàn thân run rẩy. Và khi nhìn thấy trang tiếp theo, cô không kìm được mà khóc thành tiếng.

Đó là trang cuối cùng, không có tranh, là một trang đầy chữ:

[Ánh trăng của anh ơi

Kể từ mùa hè gặp em

Anh đã nghĩ

Anh muốn nắm tay em đi hết cuộc đời này

Cũng đã nghĩ

Sẽ cầu hôn em như thế này

Anh muốn cưới em

Rất muốn

Em có đồng ý gả cho anh không

Nếu đồng ý

Hãy mở cửa ra xem

Anh đang đợi em]

---

Khi đọc ba dòng chữ cuối cùng, Tân Nguyệt bất ngờ ngẩn người.

Ngay sau đó, cô lập tức đứng bật dậy chạy ra cửa, mở cửa ra.

Không do dự một giây.

Ngoài cửa, một chiếc Bentley đen đang đậu ở đó, một người đàn ông mặc bộ vest trắng, tay cầm bó hoa hồng, dựa vào thân xe và ngước mắt nhìn cô.

Như lần đầu gặp gỡ, anh mặc áo trắng, sau lưng là bầu trời đầy ráng đỏ, nóng bỏng như tranh vẽ.

Cơn gió chiều mùa hè thổi qua, mang theo chút hơi nóng.

Nhưng không nóng bằng sự nóng bỏng trong đôi mắt anh.

Dường như anh chưa bao giờ thay đổi, vẫn mãi là chàng trai nóng bỏng nhất dưới làn mây dày đặc giữa hè.

Mùa hè có anh chưa bao giờ nhạt phai.

Và sẽ không bao giờ phai nhạt.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc dù đã cầu hôn rồi, nhưng vẫn hy vọng mọi người sẽ tiếp tục theo dõi. Chương tiếp theo sẽ ngọt ngào đến mức bùng nổ!

Nếu có thể, tôi hy vọng mọi người sẽ kiên nhẫn đến hai chương cuối cùng, vì hai chương cuối chứa đựng giá trị cốt lõi của bộ chuyện. Nếu tôi có thể viết tốt như mình tưởng tượng, bộ chuyện này sẽ có một kết thúc tốt đẹp. Hy vọng tôi có thể làm tốt, thật sự rất mong Tân Nguyệt và Trần Giang Dã được nhiều người nhớ đến.