Cháy Nắng

Chương 88: Lấy lòng



[Tình yêu sẽ khiến nó mọc thêm đôi cánh, bay đến bên ánh trăng của mình.

Nó sẽ trở thành phi hành gia du hành lên mặt trăng, tiếp tục bảo vệ ánh trăng của nó.]

Tân Nguyệt biết phản hồi này là do Trần Giang Dã viết, nhưng cô không nói ra, Trần Giang Dã cũng không đề cập đến. Cả hai đều ngầm hiểu là không biết weibo của nhau.

Nhưng từ ngày hôm đó, tài khoản weibo có avatar trống rỗng giống như một vầng trăng tròn, và chưa từng đăng bất kỳ dòng trạng thái nào cũng bắt đầu đăng bài.

Bài đăng đầu tiên của anh là ảnh chụp một cửa hàng hoa với lối vào chất đầy hoa hồng, với theo dòng chữ:

[Không biết hôm nay cô ấy thích hoa hồng trắng, hay vẫn là hoa hồng đỏ]

Tân Nguyệt nhìn thấy, cũng đăng một dòng trạng thái trên Weibo:

[Hình như hôm nay tôi thích hoa hồng trắng hơn một chút.]

Thế là, vào buổi tối hôm đó, sau khi ra khỏi thư viện, cô nhìn thấy một chàng trai tóc trắng đang đứng dưới đèn đường, tay cầm bó hoa hồng trắng.

Tân Nguyệt mỉm cười nhận lấy bó hoa, rồi kiễng chân hôn chàng trai của mình.

Hai người vẫn không đề cập đến tài khoản Weibo của nhau.

Cứ thế, khi không ở cạnh nhau, họ âm thầm tương tác với nhau, âm thầm bày tỏ tình cảm.

Ví dụ, Tân Nguyệt sẽ đăng ảnh món sườn hầm khoai mỡ ở căn tin vào buổi trưa lên weibo, kèm dòng chữ:

[Không ngon bằng thiếu gia nhà tôi làm.]

Trần Giang Dã đăng một bức ảnh chụp một đám mây xinh đẹp trên đường đi làm về, kèm dòng chữ:

[Nếu đại thi nhân nhà tôi nhìn thấy, chắc sẽ muốn làm thơ]

Ngay sau đó, Tân Nguyệt thực sự đăng một bài thơ hiện đại lên Weibo:

[Hôm nay tôi thấy một đám mây rất đẹp

Họ nói, mỗi đám mây đều là một bất ngờ mà bầu trời mang đến

Tôi thích những bất ngờ như vậy

Nhưng dường như chỉ khi anh không ở đây, tôi mới nhìn thấy mây

Ở nơi có anh

Tôi không thấy mây]

Đây là tình cảm nhỏ bé của hai người, cũng là một phần lãng mạn trong cuộc sống của bọn họ.

Dù Tân Nguyệt đã nhận được rất nhiều điều lãng mạn từ anh, nhưng mỗi ngày cô vẫn rung động vì anh.

Sự rung động này luôn mãnh liệt bất kể thời gian không gian, ngay cả trong mùa đông cũng nóng bỏng.

Kể từ khi có anh, mùa đông với cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh.

Năm nay là mùa đông thứ năm cô trải qua với anh. Sau mùa đông này, chỉ còn một mùa xuân nữa, họ sẽ tổ chức đám cưới.

Do phải cố gắng giành được suất học thẳng lên tiến sĩ, năm cuối đại học, Tân Nguyệt rất bận, bận hơn bao giờ hết, nên một m*nh tr*n Giang Dã lo liệu toàn bộ việc chuẩn bị đám cưới.

Anh muốn dành cho Tân Nguyệt sự tôn trọng lớn nhất, vì vậy, đám cưới này không thể chuẩn bị chỉ trong một hai tháng, chưa kể anh muốn tự tay lo liệu từng khâu của đám cưới.

Anh tự thiết kế toàn bộ không gian lễ cưới, tự vẽ các bản thiết kế, kể cả váy cưới và nhẫn cưới của Tân Nguyệt cũng do anh tự thiết kế.

Nhưng anh không nói cho Tân Nguyệt biết những điều này.

Vì vậy, khi anh đưa cho Tân Nguyệt một số mẫu thiết kế váy cưới và thiết kế địa điểm tổ chức hôn lễ, bảo cô lựa chọn, Tân Nguyệt lập tức rơi nước mắt.

Nhìn cô bật khóc nức nở trong vài giây, Trần Giang Dã kéo cô vào lòng, lau nước mắt cho cô.

"Bảo em chọn, chứ không phải bảo em khóc."

"Trần Giang Dã."

Tân Nguyệt ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ.

"Ừ."

Trần Giang Dã nhẹ nhàng đáp.

"Trần Giang Dã...”

Tân Nguyệt khóc đến run rẩy, lại cúi đầu gọi tên anh một lần nữa.

"Ừ."

Trần Giang Dã lại nhẹ nhàng đáp.

"Anh...”

Tân Nguyệt hít mũi, giọng nói bị ngắt quãng vì khóc: "Sao anh lại tốt với em thế?"

"Vấn đề này em đã hỏi nhiều lần rồi."

"Ý em là..."

Tân Nguyệt chớp mắt, nghiêm túc nhìn anh và nói: "Anh thật tốt."

"Em đang nói những điều vô nghĩa đấy à?"

Trần Giang Dã ôm mặt cô, dùng ngón cái lau nước mắt cho cô: "Nếu anh không tốt, em sẽ ở bên anh sao?"

Nghe câu nói này, Tân Nguyệt bật cười, chỉ một nụ cười, đôi mắt cô cong lên, nhưng nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Trần Giang Dã không chế giễu việc cô vừa cười vừa khóc, chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho cô.

Tân Nguyệt cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, rồi vài giây sau, cô nhắm mắt lại, kiễng chân lên hôn anh.

Cô hôn rất nhẹ, còn Trần Giang Dã lại làm nụ hôn đó sâu hơn, nước mắt cô lăn xuống, khiến nụ hôn trở nên hơi mặn và chan chát.

Trần Giang Dã không quan tâm, hôn môi cô, cũng hôn cả những giọt nước mắt của cô.

Như thể muốn xóa sạch mọi nỗi buồn của cô bằng nụ hôn nồng nhiệt này.

Anh hôn cô mãi cho đến khi cô ngừng khóc, rồi từ từ mở mắt và buông cô ra.

Khi anh đã buông tay, Tân Nguyệt vẫn không hạ gót chân xuống, mà tiếp tục kiễng chân, ôm cổ anh, ghé môi mình đến bên tai anh, dùng giọng nói hơi khàn và run rẩy nói với anh:

"Trần Giang Dã, em yêu anh."

Trần Giang Dã cúi đầu, cười khẽ.

Một lúc sau, anh đưa tay xoa tóc mềm mại của cô, rồi ghé môi mình bên tai cô, nói: "Anh biết."

"Nhưng em chưa từng nói với anh rằng em yêu anh."

Cô đã nói nhiều lời đường mật với anh, có những lời rất thơ mộng cũng có lời nghe vô cùng cảm động, nhưng chưa từng nói ba từ đơn giản nhất này.

Nhưng anh lại nói: "Em đã nói rồi."

Tân Nguyệt ngơ ngác nhìn anh.

"Rất lâu trước đây em đã nói rồi." Anh nhẹ nhàng mở lời.

Tân Nguyệt ngờ vực, nghiêng đầu: "Sao em không nhớ gì cả?"

Những lời này, nếu cô đã từng nói, đáng lẽ cô phải nhớ rõ mới đúng.

Trần Giang Dã nở nụ cười, vén những sợi tóc ướt nước mắt dính lên mặt cô ra sau tai, rồi nhìn cô và nói: "Ngày đó em uống nhiều như vậy, tất nhiên không nhớ."

Đến bây giờ, Tân Nguyệt chỉ say hai lần, một lần thì tỉnh táo nôn suốt cả đêm, một lần thì không nôn nhưng hoàn toàn không nhớ gì, chỉ có thể là lần sau.

"Ngày đó em... Em đã nói em yêu anh sao?" Cô hỏi.

"Không chỉ vậy."

"Hả?"

Tân Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Vậy em còn nói gì nữa?"

"Em nói."

Trần Giang Dã nhếch miệng cười, lặp lại lời cô đã nói hôm đó: "Trần Giang Dã, em cũng rất yêu anh, yêu anh rất nhiều."

Tân Nguyệt sững sờ, rồi hai má cô đỏ bừng lên. Sau đó, cô nhận ra một điều.

"Sao lại là ‘cũng’? Anh đã nói yêu em trước à?"

Trần Giang Dã cười, lắc đầu.

"Vậy sao em lại nói ‘cũng’?"

Trần Giang Dã: "Là em nói."

Vẻ mặt của Tân Nguyệt càng ngơ ngác: "Em nói sao?"

Trần Giang Dã nói với cô: "Em đã nói, anh rất yêu em."

Tân Nguyệt không hỏi thêm tại sao, vì cô biết lý do mình nói vậy trong cơn say, hôm đó, Kiều Ngữ đã nói cho cô biết, anh buông bỏ tự do để yêu cô.

Đột nhiên, Tân Nguyệt mỉm cười.

Trần Giang Dã: "Cười gì vậy?"

Tân Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm. Cô cười nói: "Trần Giang Dã, anh thật sự, thật sự rất yêu em."

Ánh mắt Trần Giang Dã trầm xuống, nhưng đuôi mắt lại từ từ nâng lên.

"Ừ, anh yêu em."

Anh nói vậy.

Tân Nguyệt vẫn nghiêng đầu nhìn anh, vẫn mỉm cười: "Đây là lần đầu tiên anh nói ba từ này với em sao?"

"Không phải."

Khi nghe thấy hai từ này, cô cười rạng rỡ hơn, ánh mắt càng giống hai vầng trăng khuyết, niềm hạnh phúc trong đáy mắt sắp tràn ra.

Cô thật sự cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Mỗi ngày có Trần Giang Dã đều đẹp đẽ như một giấc mơ.

"Đừng cười ngây ngô thế nữa."

Trần Giang Dã lại cầm chiếc iPad bên cạnh đưa cho cô: "Em vẫn chưa chọn địa điểm, còn váy cưới, nếu em thích tất cả, anh sẽ cho người làm hết cho em mặc."

Vừa rồi, Tân Nguyệt chỉ lo khóc, chưa nhìn rõ các bản thiết kế của anh. Lúc này, cô mới ôm iPad xem kỹ.

Cô xem váy cưới trước, Trần Giang Dã vẽ ba bộ, mỗi bộ còn vẽ thêm khuôn mặt và vóc dáng của cô.

Bộ đầu tiên là trang phục cưới truyền thống Trung Quốc, hoa văn thêu cực kỳ phức tạp, Trần Giang Dã tỉ mỉ đến mức vẽ từng sợi chỉ vàng, không biết anh đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và tâm huyết cho bản thiết kế này, chưa kể còn hai bộ nữa.

Tân Nguyệt lại muốn khóc, nước mắt đã dâng lên một ít, nhưng cô cố gắng kìm nén, tiếp tục xem bộ thứ hai.

Bộ thứ hai là váy cưới phương Tây với làn váy rộng và đuôi váy dài, làn váy bồng bềnh được phủ đầy hoa hồng đỏ, trông không hề sến súa, ngược lại còn mang một vẻ đẹp cầu kỳ và lộng lẫy. Trong tranh, cô giống như một nàng dâu sắp cưới bước ra từ một trang viên hoa hồng ở thế kỷ trước.

Chắc chắn không có cô gái nào có thể từ chối một chiếc váy cưới như vậy, đặc biệt là khi nó được chính vị hôn phu của mình tự tay thiết kế. Những giọt nước mắt mà cô cố gắng kìm nén lại muốn trào ra.

Tân Nguyệt lén lau đi, hít sâu một hơi và tiếp tục xem.

Bộ thứ ba là váy cưới kiểu đuôi cá. Trong tranh, toàn bộ chiếc váy như đang phát sáng, nhưng thực tế chiếc váy sẽ phát sáng như thế nào?

Tân Nguyệt không hỏi Trần Giang Dã vấn đề này. Cô nhìn vào dòng chú thích bên cạnh, trên đó viết:

Dùng những mảnh đá ánh trăng* đính thủ công lên về mặt ngoài của váy.

[*] Đá ánh trăng (Moonstone) là một loại đá quý thuộc nhóm feldspar. Nó có màu xám, vàng nhạt hoặc xanh nhạt, phổ biến nhất là màu trắng và được đặc trưng bởi tính chất ánh sáng đặc biệt gọi là "phản chiếu ánh sáng" hoặc "sương mù", tạo ra một hiệu ứng ánh sáng phớt xanh đẹp mắt khi được chiếu sáng.

Tân Nguyệt chưa từng nghe nói về đá ánh trăng bao giờ, cô hỏi Trần Giang Dã với giọng căng thẳng: "Đá ánh trăng này không phải là một loại đá quý rất hiếm đấy chứ?"

Trần Giang Dã: "Không phải."

Tân Nguyệt bán tín bán nghi: "Anh đừng lừa em, em sẽ tìm hiểu thử xem."

Nói xong, cô lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên Baidu:

Giá của một viên ánh trăng là bao nhiêu?

Kết quả cho thấy giá của đá ánh trăng dao động từ 60-90 tệ mỗi gram, loại tốt hơn khoảng 160-310 tệ mỗi gram.

Thấy mức giá này, Tân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. So với kim cương và các loại đá quý khác, mức giá này rẻ hơn nhiều, có thể nói là vừa đẹp lại vừa rẻ.

Cô nhìn những viên đá ánh trăng trên hình, cảm thấy chúng đẹp hơn kim cương và nhiều loại đá quý đắt tiền khác rất nhiều. Ánh sáng phản chiếu từ đá ánh trăng thật sự giống như ánh trăng, thậm chí còn đẹp hơn cả ánh trăng, có sắc xanh huyền bí và sâu thẳm.

"Hàng thật có thật sự đẹp như vậy không?"

Cô không kìm được, hỏi.

Trần Giang Dã không nói gì, lập tức lấy một chiếc vòng tay đá ánh trăng trong túi ra đưa cho cô.

Anh biết cô sẽ tò mò.

Tân Nguyệt nhận lấy vòng tay, đồng tử giãn ra, miệng không khỏi há to, thốt lên kinh ngạc: "Đẹp quá!"

"Thích đến thế à?"

Tân Nguyệt gật đầu lia lịa.

"Không phải đang diễn với anh đấy chứ?"

Tân Nguyệt nhẹ nhàng lườm anh: "Thực sự rất đẹp, được chưa?"

Nói xong, cô còn giơ tay lên thề: "Nó chắc chắn nằm trong top năm loại đá quý em từng thấy.”

Trần Giang Dã hừ một tiếng: "Em mới thấy được mấy loại đá quý?"

“Không phải anh đã tặng em hai lần sao?"

Trong bốn năm qua, vào ngày mười chín tháng Năm sinh nhật cô, anh đã tặng đồ trang sức cho cô hai lần, một lần là dây chuyền, một lần là vòng tay. Tất cả đều do anh tự tay thiết kế, tự chọn đá quý, rồi nhờ thợ làm theo bản thiết kế để tặng cho cô.

"Những viên đá ánh trăng trên chiếc vòng tay này cùng với bốn loại đá quý anh đã tặng cho em hai lần trước đều được xếp vào top năm."

Nghe Tân Nguyệt nói xong, ánh mắt Trần Giang Dã hơi híp lại, đáy mắt lóe lên chút ý cười.

Anh đưa tay nắm lấy mặt cô, lắc nhẹ: "Khéo nịnh đấy, học ở đâu vậy?"

"Cái này không gọi là nịnh hót." Tân Nguyệt nói.

"Vậy gọi là gì?"

"Đây là nói thật, cũng là... "

Đôi mắt xinh đẹp của Tân Nguyệt lóe lên một chút tinh nghịch, giọng nói lạnh lùng thường ngày cũng trở nên dí dỏm: "Cũng gọi là lấy lòng anh."

Trần Giang Dã nhướng mày.

"Trần Giang Dã."

Cô gọi tên anh, xoay người ôm cổ anh, đưa đôi môi đến bên tai anh, cười nói:

"Em đang lấy lòng anh đó."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi sẽ viết về sinh nhật của Trần Giang Dã trong hai chương tới.