Chạy Trốn Cùng Bạn Thân

Chương 3



Lần này, tôi giật lấy tờ kết quả từ tay cô ấy.

Tôi to tiếng: “Cậu còn nói tớ, thế cậu thì sao? Cậu còn chẳng có người yêu, đứa trẻ này là của ai?”

Y Nặc chớp chớp mắt vài cái, liếc tôi đầy chột dạ rồi lí nhí: “Của Tiêu Hằng.”

“Của ai?” Tôi nghĩ mình nghe nhầm, nhíu mày hỏi lại.

Cô ấy nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi hét lớn vào tai tôi: “Của bạn trai cũ của tớ! Tiêu, Hằng!”

Tai tôi ù đi vì tiếng hét.

Tôi bực bội lầm bầm: “Tiêu Hằng thì Tiêu Hằng, cậu hét to thế làm gì!”

Y Nặc đã chia tay với Tiêu Hằng, mà Tiêu Hằng còn có một người trong lòng là Bạch Nguyệt Quang – Tô Vân.

Còn tôi thì sao, một chú chim hoàng yến không thể lộ diện, mà đối tượng kết hôn của Thẩm Nghiên Thừa vừa mới về nước.

Nghĩ đến đây, chúng tôi chỉ biết nhìn nhau thở dài.

Rõ ràng, cả hai người đàn ông đều không muốn thừa nhận đứa trẻ này.

Sau một hồi im lặng, Y Nặc nắm lấy tay tôi, ngập ngừng nói: “Hay là… chúng ta bỏ cha, giữ con?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Được thôi, mấy năm qua Thẩm Nghiên Thừa cũng rất hào phóng, cộng với tiền tớ kiếm được từ việc đóng phim, chắc đủ để mua một căn biệt thự ở nước ngoài.”

“Rồi nuôi thêm một chú chó, một chú mèo, một biệt thự, hai mẹ, hai con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng phải đây chính là cuộc sống an nhàn mà tôi và cô bạn thân từng mơ ước sao!

Nói là đi, chúng tôi liền đi ngay!

Bên Y Nặc dù bị Tiêu Hằng quấy rầy mãi, nhưng dù sao hai người cũng đã chia tay, không sống cùng nhau nữa nên có thể đi bất cứ lúc nào.

Chỉ là phía tôi có hơi phiền phức hơn một chút.

Thời gian đó, tôi cứ suy nghĩ xem nên làm cách nào để kết thúc mối quan hệ này, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.

Cho đến một đêm, Thẩm Nghiên Thừa say khướt trở về.

Ngay khoảnh khắc mở cửa, nụ cười trên môi tôi lập tức tắt ngấm.

Chỉ thấy Thẩm Nghiên Thừa nửa người dựa vào một cô gái xinh đẹp.

Mà cô gái này, tôi đã thấy trong tấm ảnh chụp ngày Thẩm Đình trở về nước – chính là đối tượng kết hôn của Thẩm Nghiên Thừa, Hà San San.

“Cô chào, cô là Thạch Nguyệt phải không? Nghiên Thừa say quá, tôi đưa anh ấy về.”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt hiền hòa.

Không giống như tôi tưởng tượng, Hà San San dường như biết hết mọi chuyện giữa tôi và Thẩm Nghiên Thừa.

Tôi cười cứng ngắc, đón lấy Thẩm Nghiên Thừa rồi đặt anh ấy lên ghế sofa.

Hà San San không đi ngay, cô ấy nhìn quanh căn nhà, rồi mỉm cười nói: “Có thể cho tôi xin một ly nước không?”

Tôi mặt không biểu cảm bước về phía đảo bếp, phía sau là tiếng nói chuyện của cô ấy vang lên nhẹ nhàng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com