Chạy Về Phía Em

Chương 14



Mặt trời lặn về phía tây, bầu trời xanh thẳm dần phủ lên một tầng ánh hổ phách mờ ảo, có vài phần khiến người ta liên tưởng đến cảnh hoàng hôn đẹp đẽ vô ngần.

Chỉ tiếc là, dù phong cảnh có đẹp đến đâu thì vẫn có người không có lòng nào thưởng thức, ngược lại còn thấy khung cảnh trước mặt đặc biệt chói mắt.

“Chú nhỏ đang nhìn gì vậy ạ?”

Vừa nói, Hoà Hoà vừa quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của anh, không nhịn được mà thốt lên vẻ nghi hoặc: “Ơ? Đó chẳng phải là cô xinh đẹp sao?”

Chu Hành mặt lạnh tanh: “Không phải, con nhìn nhầm rồi.”

Nói xong, anh thu lại ánh nhìn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoà Hoà quay người đi về hướng ngược lại: “Dẫn con về khu nhà tìm mấy bạn nhỏ chơi.”

Hoà Hoà: “……”

Chẳng phải nói là ra ngoài đi dạo sao?

Chỉ tiếc là đi đâu dạo không phải do cô bé quyết định, huống chi bước chân Chu Hành lại dài, Hoà Hoà chỉ có thể vội vã lạch bạch hai cái chân ngắn cũn đuổi theo sau anh, đi một mạch về đến khu nhà, mệt đến mức thở không ra hơi.

Đến khu vui chơi cho trẻ em dưới lầu, Chu Hành dừng lại, nhấc tay lên khẽ vỗ nhẹ đầu cô bé: “Đi chơi đi.”

Hoà Hoà mệt đến mức thở hổn hển: “Không… không được rồi, chú nhỏ, con mệt quá, mình về nhà đi.”

Chu Hành không có ý kiến gì: “Cũng được.”

Lên đến lầu, thấy hai người về nhanh như vậy, Chu Diệp không nhịn được hỏi: “Không phải hai người đi dạo sao? Sao về nhanh vậy?”

Chu Hành là người mở miệng trước: “À, Hoà Hoà nói mệt rồi nên anh đưa con bé về.”

Hoà Hoà: “……”

Chu Diệp: “À đúng rồi anh, dạo này bên tạp chí bọn em muốn mời anh làm một cuộc phỏng vấn, anh có rảnh không?”

“Phỏng vấn?” Chu Hành khẽ ngẩng mắt lên.

Chu Diệp tưởng anh có hứng thú, lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng rồi, là phỏng vấn về nghề nghiệp của những người đua xe F1, tạp chí bọn em chuyên nghiệp lắm, anh cứ yên tâm, đảm bảo anh sẽ hài lòng. Hơn nữa người phụ trách phỏng vấn anh cũng gặp rồi, là chị Trầm Nhứ đó, chị ấy là phóng viên giỏi nhất của bọn em!”

Nghe vậy, Chu Hành ngẩng mắt nhìn lên.

Chu Diệp bên này còn định tiếp tục khen Trầm Nhứ lên tận mây xanh, chưa kịp nói xong đã nghe thấy Chu Hành bật cười lạnh một tiếng, rồi phun ra hai chữ: “Không rảnh.”

“……”



Việc chưa thành mà đã thất bại, hôm sau đi làm, Chu Diệp liền báo tin xấu này cho Trầm Nhứ và Triệu Vạn Kiều.

Tuy Chu Diệp không nói rõ lý do, nhưng kết quả này Trầm Nhứ chẳng hề thấy bất ngờ.

Triệu Vạn Kiều có phần nản lòng, thở dài: “Xong rồi, đến cả em họ đích thân ra mặt còn không có tác dụng, thế lần này nhóm mình chẳng phải tiêu đời rồi sao!”

Nghe vậy, Trầm Nhứ an ủi: “Cũng chưa đến mức đó, tớ đã chuẩn bị phương án B rồi.”

“Phương án B là gì vậy?”

Trầm Nhứ từ trên bàn làm việc tìm ra một xấp tài liệu đưa cho cô ấy: “Là thông tin của nhà thiết kế kia, cậu xem thử đi, trước đây tớ từng liên hệ với trợ lý của anh ta rồi, bên đó có ý muốn hợp tác.”

Triệu Vạn Kiều mừng rỡ đón lấy tài liệu, cúi đầu lật xem vài trang: “Không hổ là cậu! Tớ cứ thắc mắc sao dạo này cậu im hơi lặng tiếng, cũng chẳng hỏi gì tiến độ bên tớ, thì ra là âm thầm chuẩn bị phương án dự phòng!”

Trầm Nhứ khẽ cười: “Không chuẩn bị trước thì biết làm sao, đợi bị tổng biên mắng à?”

“Có điều, nhà thiết kế này tuy cũng là người có thành tựu, nhưng sau khi lên bìa thì độ hot chắc chắn không thể so với nam thần đua xe được.”

Triệu Vạn Kiều lo lắng: “Nếu không lấy được bài phỏng vấn Chu Hành, cái ghế phó tổng biên của cậu coi như lâm nguy rồi đấy. Hôm qua tớ nghe Tiểu Lưu nói bên Cầm Phi Phi cơ bản đã nắm chắc phần thắng, chờ cô ta lên làm phó tổng biên thì ngày tháng của cậu ở tạp chí cũng không dễ thở đâu.”

Trầm Nhứ mím môi, lý thì cô hiểu cả, nếu là người khác thì chắc chắn cô sẽ tìm mọi cách để thuyết phục, nhưng Chu Hành…

“Không đúng nha!”

Nói đến đây, Triệu Vạn Kiều đột nhiên cảm thấy có gì đó không hợp lý: “Bình thường cậu chạy đi phỏng vấn còn tích cực hơn ai hết, lần này lại là một cuộc phỏng vấn quan trọng như vậy, sao cậu lại chẳng có chút sốt ruột nào thế?”

“……”

Trầm Nhứ chột dạ, cười trừ đánh trống lảng: “Lần này không phải cậu với Chu Diệp đều rất tích cực rồi sao, tớ tranh thủ lười một lần. À đúng rồi, bài viết tổng biên giao tớ vẫn chưa sắp xếp xong, không tám với hai người nữa.”

Triệu Vạn Kiều nhún vai, cũng không nghĩ nhiều: “Được rồi, cậu đi đi, tớ cũng về làm việc đây. Tối tan làm rảnh không, đi ăn với nhau nhé, gần đây có quán nướng Hàn mới mở, ngon lắm luôn.”

Trầm Nhứ thuận miệng đáp: “Được thôi, dù sao hôm nay tớ cũng không có việc gì.”

Nghe đến đồ nướng, mắt Chu Diệp lập tức sáng rực: “Đồ nướng hả? Em cũng muốn đi!”

Triệu Vạn Kiều vốn dĩ đã thích náo nhiệt, vừa nghe Chu Diệp nói cũng muốn đi liền gật đầu cái rụp: “Ok luôn, vậy tối tan làm cùng đi nhé.”



Tan làm, ba người thu dọn đồ đạc xong liền bắt taxi đến quán nướng Hàn mà Triệu Vạn Kiều đã nói.

Có lẽ là do chiến dịch quảng cáo ban đầu khá tốt, dù còn chưa đến giờ ăn tối, bên trong quán đã kín chỗ, không còn một bàn nào trống.

Thấy ba người bước vào, anh nhân viên nhanh chóng bước tới hỏi: “Xin hỏi ba chị có mấy người ạ?”

“Ba người.”

Nghe vậy, vẻ mặt nhân viên hơi khó xử: “Xin lỗi ba chị, hiện tại bàn nhỏ đang hết chỗ rồi, có thể sẽ phải đợi khoảng ba mươi phút.”

“Hả?”

Triệu Vạn Kiều cũng không ngờ quán lại đông đến mức này, rõ ràng lần trước đến còn chưa thấy chật chội như vậy.

Cô quay lại hỏi ý kiến Trầm Nhứ và Chu Diệp: “Phải đợi ba mươi phút, mình vẫn ăn ở đây chứ?”

Đang lúc ba người đang bàn xem có nên chờ hay đổi quán khác không, Chu Diệp bất chợt liếc thấy một bóng người quen thuộc. Cô ngẩng đầu lên, mặt hiện rõ vẻ vui mừng: “Anh! Trùng hợp quá!”

Nói rồi, cô nhìn người đàn ông đi bên cạnh Chu Hành, cười tươi: “Anh với anh Ôn Niên cũng tới đây ăn sao?”

Nghe thấy tiếng gọi, Triệu Vạn Kiều và Trầm Nhứ cũng theo phản xạ ngẩng đầu nhìn theo.

Thấy người đang tiến lại gần, Trầm Nhứ ngẩn ra một lúc, sau đó thu lại ánh nhìn.

Phản ứng của Triệu Vạn Kiều thì hoàn toàn trái ngược. Vừa nhìn thấy Chu Hành, mắt cô ấy như muốn rớt ra khỏi hốc, tay thì siết chặt lấy cổ tay Trầm Nhứ, hạ thấp giọng, kích động đến phát điên:

“Trời ơi trời ơi! Người trong ảnh bước ra rồi!!! Tớ thấy người thật rồi!!! Đẹp trai chết đi được á á á!”

Trầm Nhứ: “……”

Phó Ôn Niên cười chào Chu Diệp, sau đó chú ý đến Trầm Nhứ đang đứng phía sau, thoáng dừng lại, rồi lại nhìn về phía Chu Diệp: “Mấy em cũng mới tới à? Anh đặt bàn rồi, chỉ có anh với anh em thôi, ăn chung nhé?”

“Dạ được, tụi em đúng lúc cũng chưa có bàn luôn!”

Vừa nói, Chu Diệp vừa quay đầu hỏi ý Trầm Nhứ và Triệu Vạn Kiều.

“Quá được quá được!”

Triệu Vạn Kiều nhìn mặt Chu Hành mà như muốn đứng không vững, tất nhiên là đồng ý ngay, còn không cho Trầm Nhứ cơ hội mở miệng, hai người đã trực tiếp kéo cô vào phòng riêng rồi.

Bọn họ đặt một bàn chữ nhật cho bốn người, mỗi bên ngồi hai người đã chật lắm rồi, năm người thì không thể nào ngồi vừa. Phó Ôn Niên chủ động đề nghị thêm ghế ngồi ở ngoài, rồi không ngại ngùng huých Chu Hành vào chỗ bên cạnh Trầm Nhứ, tiện thể còn làm lơ ánh mắt cảnh cáo của Chu Hành.

Mùi hương gỗ trầm quen thuộc lập tức phảng phất bên chóp mũi, Trầm Nhứ bỗng có cảm giác như mình quay lại thời cấp ba.

Cô vô thức ấn móng vào lòng bàn tay.

Thời cấp ba, ngoài lúc ngủ và đi vệ sinh, chỉ cần là thời gian rảnh, dù cô đi đâu, Chu Hành cũng như cái móc áo người thật mà bám theo đến đó, đuổi thế nào cũng không đi.

Cho dù có đôi khi Trầm Nhứ nói mấy câu khó nghe khiến anh nổi giận, thì chưa đến ba ngày sau, Chu Hành chắc chắn sẽ lại xuất hiện dưới lầu ký túc xá, với vẻ mặt “ta đây độ lượng không chấp nhặt với em”, rồi tiếp tục chạy vặt cho cô.

Cô từng nghĩ, những ngày tháng ấy có thể sẽ kéo dài mãi mãi…

Nhưng mãi đến tận bây giờ cô mới chợt nhận ra, những ký ức đẹp đẽ đó đã xa họ đến thế nào rồi.

Những chuyện và những người từng chiều theo ý mình, giờ lại phải dè dặt từng chút một.

“Đây, Trầm Nhứ, ly này của cậu.”

Lúc Trầm Nhứ đang mải nghĩ ngợi, Phó Ôn Niên đã lịch sự rót trà cho từng người một, ly cuối cùng đặt trước mặt cô.

Nghe vậy, Triệu Vạn Kiều khựng lại, không nhịn được hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Chu Diệp vội nói: “Em quên chưa giới thiệu. Đây là đồng nghiệp của em, Triệu Vạn Kiều. Còn người này chắc không cần em nói nhiều nữa, Trầm Nhứ, hai người biết nhau rồi mà.”

Nói xong, cô giải thích với Triệu Vạn Kiều: “Chị Trầm Nhứ, anh em và anh Ôn Niên là bạn học, hồi cấp ba đều học ở trường cấp ba số 1 Lâm Giang.”

Triệu Vạn Kiều kinh ngạc: “Trùng hợp vậy luôn á?”

Nghe thấy hai chữ “bạn học”, Phó Ôn Niên không nhịn được liếc nhìn Chu Hành một cái, thấy anh cúi đầu xem điện thoại với vẻ mặt lạnh nhạt thì không khỏi bật cười.

Anh đưa tay đẩy ly trà qua, cười thân thiết: “Lần trước trong đám cưới, tôi với Điềm Điềm còn chưa kịp qua mời rượu đã nghe nói cậu có việc phải rời đi sớm, lần này lấy trà thay rượu, coi như bù lại.”

Trầm Nhứ mím môi cười khẽ, theo phản xạ đưa tay đón lấy, nhưng có lẽ vì quá căng thẳng tinh thần, cô không cầm vững, lỡ tay làm đổ ly trà, nước bắn tung tóe khắp nơi, còn làm ướt cả Chu Hành đang ngồi bên cạnh.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Thấy vậy, Trầm Nhứ vội vàng rút hai tờ giấy, vừa xin lỗi vừa đưa tay ra định lau giúp.

Nhưng khi thấy chỗ nước đổ xuống, tay cô ngập ngừng giữa không trung, lúng túng mãi không dám đặt xuống.

Chu Hành cúi mắt, nhanh chóng rút hai tờ giấy từ tay cô, qua loa lau vài cái: “Không sao.”

Không biết có phải ảo giác của cô không, nhưng so với mấy lần trước, giọng anh lúc nói hai chữ này hôm nay nghe có vẻ dịu dàng hơn một chút.

Cùng lúc đó, Phó Ôn Niên cũng ghé đầu qua hỏi: “Không sao chứ?”

Chu Hành lạnh lùng liếc anh một cái: “Cậu nghĩ sao?”

Phó Ôn Niên cười gượng: “Đàn ông đàn ang mà sợ gì, với lại trong ly cũng đâu có bao nhiêu nước, tôi là người rót tôi còn không biết chắc?”

“Vậy hả?” Chu Hành nhàn nhạt đáp lại bằng một giọng giễu cợt: “Hay là tôi cũng tạt cho cậu một ly thử xem?”

“…”

Toàn thân Trầm Nhứ đều trở nên không thoải mái, cô mím môi xin lỗi thêm lần nữa: “Xin lỗi, thật sự ngại quá.”

Chu Hành hờ hững liếc cô một cái, không nói gì, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.

Thấy bầu không khí trên bàn dần trở nên kỳ lạ, Chu Diệp vội vàng chuyển chủ đề: “Anh, anh thật sự không định nhận phỏng vấn hả, tạp chí bọn em rất chuyên nghiệp đó.”

Chu Hành khẽ nhấc mí mắt, giọng vô cảm: “Không định, không rảnh.”

Thấy anh tỏ vẻ không có gì để thương lượng, Chu Diệp đành chơi chiêu tình cảm: “Anh cũng nên suy nghĩ một chút rồi từ chối chứ, lần phỏng vấn này rất quan trọng với nhóm bọn em, không tin thì anh hỏi mọi người xem.”

Nghe vậy, Triệu Vạn Kiều lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, cả nhóm em đều rất mong được hợp tác với anh.”

Chu Diệp: “Nhất là chị Trầm Nhứ đó!”

Trầm Nhứ: “?”

Ngón tay đang gõ chữ của Chu Hành khựng lại, anh lười biếng ngẩng đầu lên: “Vậy à?”

Trầm Nhứ cắn răng gật đầu: “Đúng vậy, lần phỏng vấn này hiện tại đang là nhiệm vụ quan trọng nhất của nhóm chúng tôi, tất cả đều rất mong được hợp tác với anh.”

Nghe xong, Chu Hành khẽ hừ một tiếng, ánh mắt như cười như không thu lại, chẳng ai đoán được anh đang nghĩ gì.

Chu Diệp không giấu nổi chuyện, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa lần phỏng vấn này còn liên quan trực tiếp đến việc chị Trầm Nhứ có được thăng chức hay không. Nếu để Cầm Phi Phi giành trước thì chị ấy chắc chắn sẽ không có ngày nào được sống yên ổn ở toà soạn đâu!”

Thấy Chu Hành không phản ứng gì, cô ấy càng nói càng nghiêm trọng: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, anh suy nghĩ lại đi anh! Dù gì cũng từng thân thiết, anh cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ?”

Dù có hơi cường điệu, nhưng ý là vậy đó.

“…”

Trầm Nhứ như ngồi trên đống lửa, trong lòng gào thét cầu cứu, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Chu Hành.

Không biết câu nào đã chạm tới điểm gì đó của anh, Chu Hành khẽ cười một tiếng, đặt điện thoại xuống.

Sau đó, anh ngồi thẳng người, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Giọng người đàn ông trầm thấp, lời như nói với Chu Diệp, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên Trầm Nhứ.

“Từng thân thiết hồi nào vậy?”