Chạy Về Phía Em

Chương 31



Trên phố, tiếng người ồn ào huyên náo, nhưng Trầm Nhứ vẫn là người đầu tiên phân biệt được chủ nhân của âm thanh.

Cô quay đầu nhìn sang.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Chu Hành mặc áo khoác đen đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cô… và họ.

Trầm Nhứ dừng lại một chút: “Anh đậu xe xong rồi à?”

Chu Hành bước chân về phía cô, cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Sao lại chạy tới đây, chẳng phải bảo em vào trước sao?”

Trầm Nhứ: “Bên trong người đông lắm, tôi sợ vào rồi anh không tìm thấy.”

“Ồ.” Chu Hành đáp lại một tiếng không cảm xúc.

Lúc này, Hứa Triết đứng bên cạnh thấy Chu Hành, đầu tiên là ngẩn ra, cậu ta còn tưởng Trầm Nhứ đang đợi bạn nữ, sau đó lại nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thân quen như vậy, không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng.

Cậu ta dừng lại một chút, cười nói: “Nhứ Nhứ, đây là bạn mà chị đợi à?”

Nghe vậy, Trầm Nhứ hơi ngạc nhiên, chưa kịp mở lời, đã thấy Hứa Triết thân thiện giơ tay về phía Chu Hành: “Chào anh, tôi là Hứa Triết, cũng là bạn của Trầm Nhứ.”

Chu Hành như vừa mới nhận ra có người đứng bên cạnh, từ từ ngẩng đầu lên.

Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau.

Dựa vào bản năng của một người đàn ông, Hứa Triết có thể cảm nhận rõ ràng sự thù địch của Chu Hành đối với mình.

Một lúc sau, Chu Hành lạnh nhạt lên tiếng: “Rất vui được gặp.”

Sau đó, anh thu lại ánh mắt, lười biếng nói: “Không phải bảo đi mua đồ làm bữa tối à, không đi sao?”

“Ô, được rồi.”

Trầm Nhứ không hiểu rõ cơn sóng ngầm giữa hai người, trả lời một tiếng rồi nói với Hứa Triết: “Vậy chúng tôi đi trước nhé.”

Hứa Triết như chưa kịp hồi phục, vội vàng đáp: “Được, lần sau gặp.”

Nhìn theo bóng dáng dần khuất xa, Hứa Triết cau mày.

Đến siêu thị, Trầm Nhứ đi lấy một chiếc xe đẩy, hai người đi song song về phía khu vực rau củ.

“Anh có kiêng gì không?” Trầm Nhứ hỏi.

Chu Hành: “Không có.”

Trầm Nhứ gật đầu, nhìn thấy rau cải thìa bên cạnh hỏi: “Vậy xào rau cải thìa được không?”

Chu Hành liếc nhìn một cái: “Được.”

Nói xong, anh đưa tay lấy một bó cải thìa cho vào xe đẩy.

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

“Có rau rồi, vậy chúng ta làm một món canh và một món mặn nhé, anh thấy sao?”

Chu Hành gật đầu: “Đều được.”

Trầm Nhứ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi mời anh ăn, anh phải đưa ra chút ý kiến chứ?”

Nghe vậy, Chu Hành cúi đầu: “Em muốn tôi đưa ra ý kiến gì?”

“Chẳng lẽ anh không có gì muốn ăn sao, sao tôi có thể cứ làm gì anh ăn nấy?”

“Ô.” Chu Hành thu ánh mắt lại, từ từ hỏi lại: “Cái người vừa rồi thường xuyên đưa ra ý kiến cho em à?”

“Cái gì?” Trầm Nhứ không hiểu.

Chu Hành lại nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, chăm chú.

Một lúc sau, Trầm Nhứ mới hiểu anh đang nói về Hứa Triết. Cô ngừng một chút rồi giải thích: “Người chúng ta gặp lúc nãy tên là Hứa Triết, là bạn của Khúc Thanh Lê, hôm nay là lần thứ ba gặp, không quen lắm.”

Nghe vậy, sắc mặt Chu Hành dịu đi một chút, anh thản nhiên lên tiếng: “Ồ, vậy cũng khá trùng hợp.”

Chỉ mới gặp ba lần, ba lần đều gặp phải anh ta.

“Trùng hợp gì?” Trầm Nhứ không hiểu.

“Không có gì, tôi cứ tưởng mấy năm không gặp em, mắt nhìn của em lại tụt dốc không phanh chứ.”

“……”

Nói xong, Chu Hành liếc nhìn về phía xa, giọng nói trầm thấp: “Vậy làm thêm món cánh gà nhé.”

Trầm Nhứ gật đầu: “Được, anh muốn ăn cánh gà kho hay cánh gà sốt cola?”

“Kho đi.”

Trầm Nhứ: “Được.”

“Lúc nãy tôi đi qua bên kia thấy sườn heo hôm nay hình như khá tươi, món còn lại thì làm canh sườn heo với khoai mỡ nhé.”

Hơn nữa, dù sao cũng là cô ấy chủ động mời ăn cơm, không thể quá lạnh nhạt được.

Chu Hành suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng được.”

Sau khi mua nguyên liệu xong, hai người lại đi qua khu gia vị mua thêm một ít gia vị. Trầm Nhứ chuyển đến Vịnh Boyuelan vẫn chưa đụng đến bếp, mấy cái bình lọ trong nhà trước cô cũng không mang theo, hôm nay tiện thể mua hết về.

Mua xong, hai người đẩy xe đi đến quầy thanh toán xếp hàng chờ tính tiền. Trầm Nhứ phụ trách lấy đồ trong xe đẩy ra để lên quầy, còn Chu Hành thì ở bên kia quét mã và cho đồ vào túi.

Sau khi tất cả được đóng gói thành hai túi, Chu Hành đưa tay nhấc túi lên từ quầy.

Trầm Nhứ quét mã xong, nhìn thấy hai túi đồ mà Chu Hành đang cầm, đưa tay nói: “Đồ nhiều quá, đưa tôi một túi đi.”

Lúc mua đồ không thấy gì, sao khi thanh toán xong lại thấy nhiều thế này?

“Không cần.” Chu Hành tránh tay cô, hơi nhướn cằm: “Đi phía trước.”

Trầm Nhứ do dự thu tay lại, vừa đi vừa hỏi: “Xe của anh đỗ đâu? Xa không?”

Chu Hành suy nghĩ một chút: “Không xa.”

“Ừm.” Trầm Nhứ không nói thêm gì nữa.

Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, hai người bước ra khỏi siêu thị và đi thẳng tới chỗ đỗ xe.

Về đến nhà đã là 7 giờ tối.

Có lẽ vì là lần đầu tiên có người khác giới đến nhà, Trầm Nhứ cảm thấy có chút lúng túng.

Cô lấy một đôi dép lê từ tủ giày ở cửa, để xuống đất: “Đây là dép nam, anh thử xem có vừa không.”

Chu Hành ngước mắt: “Nhà em còn chuẩn bị dép nam?”

Trầm Nhứ mím môi: “Sống một mình, để dép nam ở cửa cũng an toàn hơn.”

Nghe vậy, Chu Hành khẽ cười, vui vẻ đi vào và mang đôi dép đen vào: “Ý thức an toàn cũng khá đấy, nhưng khu này vẫn rất an toàn.”

“Ừm.”

Trầm Nhứ đáp lại một tiếng, lấy ra một chai nước khoáng chưa mở từ tủ lạnh đưa cho Chu Hành: “Anh ngồi phòng khách đi, tôi đi nấu cơm, điều khiển TV ở trên sofa.”

Chu Hành gật đầu: “Được.”

Anh bước vào, chăm chú quan sát phòng khách, trước kia ở cửa không nhìn rõ, bây giờ mới có thể thấy rõ mọi thứ.

Kể từ khi chuyển đến nhà mới, đây là lần đầu tiên Trầm Nhứ nấu ăn. Cô định đun một ấm nước trước, nhưng tìm cả buổi mà không thấy đâu là ấm đun nước.

Nghe thấy tiếng động trong bếp, Chu Hành quay đầu đi qua: “Em tìm gì vậy?”

“Ấm nước.”

Trầm Nhứ ngẩng đầu lên: “Chuyển qua đây tôi chưa nấu bao giờ, không rõ mấy dụng cụ bếp để đâu.”

“Có làm ồn không? Nếu có, cứ bảo tôi nhỏ lại.”

“Không có.” Giọng nói của Chu Hành trong trẻo mà nhẹ nhàng, ánh mắt dừng lại ở tủ trên đầu Trầm Nhứ: “Em tìm thử trên đó chưa?”

Trầm Nhứ: “Chưa.”

Nói xong, cô đứng dậy, với tay mở tủ trên đầu, một chiếc ấm nước mới tinh hiện ra trước mắt.

“Thật sự ở đây.” Trầm Nhứ ngẩn người: “Làm sao anh biết?”

Chu Hành hơi ngừng lại, quay đi tránh ánh mắt cô: “Nói bừa thôi.”

“Vậy à.” Trầm Nhứ gật đầu, không nghi ngờ gì, với tay lấy chiếc ấm nước từ tủ trên.

Thực ra không phải Trầm Nhứ không với tới, chỉ là tủ trên quá cao, cộng thêm lúc xây nhà không tính đến việc cho thuê, với chiều cao của Chu Hành, việc lấy đồ trên đó chẳng là vấn đề gì.

Nhưng với Trầm Nhứ thì không được, dù có đứng trên mũi chân cũng chỉ với được một góc.

Thấy vậy, Chu Hành khẽ cười.

Trầm Nhứ có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không quên quay đầu nhìn anh.

Nhận thấy tín hiệu không hài lòng của Trầm Nhứ, Chu Hành nhẹ nhàng mỉm cười, bước đến, rồi nhẹ nhàng lấy chiếc ấm nước từ trên cao xuống giúp cô.

Trầm Nhứ vô thức ngẩng đầu.

Hai ánh mắt giao nhau trong hai giây, Chu Hành rút mắt đi, thong thả đưa ấm nước cho cô: “Không cần cảm ơn.”

“……”

Chu Hành nhìn hai túi nguyên liệu trong bếp, nhẹ nhàng nhướn cằm: “Cần tôi giúp gì không?”

Trầm Nhứ: “Anh biết nấu ăn à?”

Cô không mấy tin rằng Chu Hành, một người không biết cầm bát đũa sẽ biết nấu ăn.

Chu Hành đứng yên, nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt lười biếng: “Không biết.”

“……”

Trầm Nhứ hơi bất lực: “Vậy anh còn hỏi có cần giúp gì không làm gì?”

Chu Hành dựa người vào cửa, từ từ “à” một tiếng, rồi nhẹ nhàng cất tiếng: “Tôi chỉ lịch sự một chút thôi.”

Trầm Nhứ: “……”

Thấy vậy, Chu Hành kiềm chế nụ cười nơi khóe miệng, giọng nói trong trẻo hỏi cô: “Thật sự không cần tôi giúp gì sao?”

Trầm Nhứ lắc đầu: “Không cần đâu, nếu anh thực sự quá rảnh thì có thể xem tivi hoặc chơi điện thoại.”

“À.” Chu Hành cúi đầu, thu ánh mắt lại: “Được rồi.”

Nói xong, Chu Hành quay người bước vào phòng khách.

Ngồi xuống ghế sofa, anh cúi đầu lướt điện thoại vài lần nhưng không thể tập trung được.

Một lúc sau, anh lại ngẩng đầu lên, qua lớp kính mờ nhìn vào bóng dáng mơ hồ bên trong, đột nhiên cảm thấy một cơn khó chịu không rõ lý do, anh bất giác cảm thấy cánh cửa trượt mờ trong bếp trước đây thật sự hơi vướng mắt, nếu biết vậy đã làm cửa mở rồi.

Một giờ sau, Trầm Nhứ bày xong món ăn lên bàn.

Có câu “tốt gấp đôi”, Trầm Nhứ càng nghĩ càng cảm thấy ba món ăn hơi không may, vừa vặn trong tủ lạnh còn có trứng và cà chua từ lần nấu mì trước, cô lại làm thêm một đĩa trứng cà chua xào.

Ngửi thấy mùi thơm từ bếp, Chu Hành ngẩng lên.

Trầm Nhứ: “Tôi đi múc canh là chúng ta có thể ăn.”

Thấy vậy, Chu Hành chủ động đứng dậy bước vào bếp giúp múc cơm: “Muôi cơm đâu?”

Trầm Nhứ chỉ tay về phía tủ bếp phía sau: “Ở dưới.”

“À.” Chu Hành cầm hai bát trống cúi người tìm kiếm.

Không gian bếp vốn đã không rộng, Chu Hành cao 1m87 vừa vào, lập tức không gian trở nên chật chội.

Trầm Nhứ thu ánh mắt lại, cúi đầu giả vờ chăm chú múc canh, cố gắng múc xong trước rồi vội vàng bước ra khỏi bếp.

Nhìn bóng lưng Trầm Nhứ vội vã rời đi, Chu Hành tự mình xúc muỗng cơm cuối cùng vào bát, khẽ nhếch môi.

Sau khi múc xong cơm, Chu Hành cầm hai bát cơm bước ra khỏi bếp, đặt một bát trước mặt Trầm Nhứ.

Trầm Nhứ khẽ mím môi nhận lấy: “Cảm ơn.”

Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên hai người ngồi cùng nhau ăn cơm một cách bình tĩnh, Trầm Nhứ không khỏi có chút ngượng ngùng.

Chu Hành liếc mắt một cái, phối hợp đáp lại: “Cảm ơn bữa tối của em.”

Nghe có vẻ không có nhiều thành ý.

“……”

Chu Hành kéo ghế đối diện ngồi xuống, ánh mắt rơi vào các món ăn trên bàn vài giây, rồi hỏi nhẹ nhàng: “Thêm món à?”

“Vui vẻ gấp đôi, số lẻ luôn cảm thấy không được may mắn lắm.”

Nghe vậy, Chu Hành cười khẽ: “Cũng đúng, số ba này thật sự không mấy may mắn.”

Trầm Nhứ mím môi không lên tiếng, thật ra giữa họ và số “ba” này cũng khá có “duyên phận”.

Cô và Chu Hành lần đầu gặp nhau vào thứ Tư (tiếng trung là 星期三:ngày thứ 3 trong tuần), xác nhận mối quan hệ vào tháng Ba, lần gặp cuối cùng chia tay vào lúc ba giờ chiều.

“Ba” đọc chệch đi là “tan”.

Trầm Nhứ cười khổ trong lòng, nghĩ vậy mới thấy mọi thứ dường như có lý do cả, như thể mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.

Khi Trầm Nhứ ngẩng lên lần nữa, cô thấy Chu Hành cầm đũa, trong bốn món trên bàn, anh chỉ đưa đũa về phía đĩa cà chua xào trứng ở xa anh nhất.

Thấy vậy, Trầm Nhứ hơi ngây người.

Biết Chu Hành không thích ăn cà chua xào trứng, cô đặc biệt để món này ở phía bên mình cho đủ số lượng.

“Không phải là… anh không thích ăn món này sao?”

Trầm Nhứ nhớ hồi đi học, món Chu Hành ghét nhất chính là cà chua xào trứng, nói là trông dính dính khó ăn, mà để nguội còn có mùi tanh, nhưng cô lại rất thích ăn, mỗi lần như vậy Chu Hành đều giúp cô lấy thêm một phần.

Chu Hành cất giọng nhẹ nhàng: “Trước đây không thích, nhưng giờ thấy cũng không tệ lắm.”

Nói xong, anh lại đưa đũa gắp thêm lần nữa.

Trầm Nhứ lặng lẽ ngồi đối diện anh, trong lòng không hiểu sao lại có cảm xúc rất phức tạp.

Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác mạnh mẽ như vậy, sau bao nhiêu năm, anh thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Do dự vài giây, Trầm Nhứ nhẹ giọng mở miệng: “Những năm qua anh sống thế nào?”

Đây là lần đầu tiên cô dũng cảm hỏi về quá khứ của Chu Hành, về sáu năm mà cô không tham gia.

Nghe vậy, hành động của Chu Hành rõ ràng dừng lại một chút, anh ngẩng lên nhìn Trầm Nhứ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, không cử động.

Chờ một lúc, anh đột nhiên cười, rồi từ từ ngồi thẳng lưng, đôi mắt tối sầm lại, nhẹ nhàng hỏi lại: “Phóng viên Trầm trước khi phỏng vấn, không phải thường tìm hiểu trước về đối tượng phỏng vấn sao?”

Trầm Nhứ mím môi, cố gắng trả lời: “Cũng đúng, đã xem qua tài liệu rồi.”

Chu Hành nghe vậy liền cười, đặt đũa xuống bàn, ngả người vào ghế, nhìn cô với vẻ thú vị và hỏi: “Nói đi, em đã tìm hiểu được những gì?”

“…”

Trầm Nhứ: “Vậy điều này có liên quan gì đến câu hỏi tôi vừa hỏi không?”

Chu Hành nhướn mày: “Tôi cũng phải biết em hiểu tôi đến mức nào, rồi mới quyết định nói sao cho phù hợp, có vấn đề gì không?”

“…”

Không có vấn đề gì.

Trầm Nhứ nhớ lại những thông tin đã tìm được trước đó, mím môi và nói thật: “Thông tin về anh trên mạng không có nhiều, đa phần là về đội đua xe của anh, còn thông tin cá nhân thì gần như chỉ nói anh tham gia những cuộc thi nào, tạo ra những thành tích gì, giành được những giải thưởng gì.”

Chu Hành gật đầu, vẻ mặt thoải mái: “Hiểu rồi — cũng đủ rồi, đó không phải là điều dễ hiểu sao, em đã biết rồi còn hỏi tôi làm gì?”

Trầm Nhứ đôi mắt hơi động, lông mi khẽ run, không lên tiếng.

Nhưng cô muốn biết không chỉ có vậy, so với những thông tin đó, cô còn muốn biết tại sao bây giờ anh lại thích ăn trứng xào cà chua.

Thấy vậy, Chu Hành nhìn thẳng vào mặt cô, không rời mắt, tiếp tục với giọng điệu chậm rãi: “Hay là em muốn biết những điều khác, mà cụ thể là…”

Anh dừng lại một chút: “Cuộc sống riêng tư của tôi.”

Trầm Nhứ không nói gì.

Dù sao, nếu xét về một mặt nào đó, những gì cô muốn biết quả thực có thể gọi là “cuộc sống riêng tư” của Chu Hành.

Một khi đã nói ra thì giống như nước đã đổ ra ngoài, không thể thu lại được, Trầm Nhứ đành buông tay, hỏi: “Vậy nếu tôi muốn biết về cuộc sống riêng tư của anh thì sao?”

Nghe vậy, Chu Hành nhướn mày, có chút bất ngờ trong giây lát, rồi khẽ cười một tiếng: “Em nghĩ hay đấy.”

“…”

Trầm Nhứ lấy lại lý trí, mỉm cười nói: “Cũng đúng, cuộc sống riêng tư của tay đua F1 giá trị nhất Trung Quốc hiện nay, đâu phải tôi dùng một bữa cơm là có thể moi ra được.”

Chu Hành: “Biết vậy là tốt rồi.”

Trầm Nhứ cầm đũa ăn, nói chuyện phiếm: “À đúng rồi, số tiếp theo của tạp chí chắc là tuần sau sẽ in xong, nếu anh quan tâm thì khi có ấn phẩm tôi sẽ mang về cho anh một bản.”

Cô nói với một giọng điệu vô cùng thành thục mà chính cô cũng không nhận ra.

“Được.” Chu Hành ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp: “Vậy cảm ơn cô Trầm trước nhé.”

Trầm Nhứ cong môi: “Không có gì.”

Ăn xong bữa tối, Trầm Nhứ nhận được một cuộc gọi công việc, khi cô kết thúc cuộc gọi và bước ra khỏi phòng ngủ, Chu Hành đã rửa sạch bát đĩa vừa ăn xong.

Thấy vậy, Trầm Nhứ cũng không khách sáo, chỉ nói: “Phiền anh rồi.”

“Không phiền.”

Chu Hành từ bếp đi ra: “Tôi đi dắt Vỏ sò đi dạo, em có muốn đi cùng không?”

“Lần trước gặp em nó rất vui, có thể thấy nhiều năm qua nó vẫn rất nhớ em.”

Nghe vậy, Trầm Nhứ suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ừ, nhiều năm rồi tôi cũng nhớ Vỏ sò, đợi tôi một chút, tôi lấy áo khoác.”

“Ừ.”

Chu Hành đáp lại một tiếng nhẹ, nghĩ đến câu nói “nhớ Vỏ sò” của cô, khiến anh không nhịn được mà cười một tiếng.

Giờ thì anh còn chẳng bằng một con chó.

Ban đêm, nhiệt độ thấp, Trầm Nhứ thay áo len, cả hai cùng ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Trầm Nhứ theo Chu Hành đến nhà anh để đón Vỏ sò, cô mới biết, thì ra Chu Hành sống ngay phía trên nhà cô.

Nhà cô ở phòng 2702, còn nhà Chu Hành ở 2802.

“…”

Trầm Nhứ: “Anh lại sống ngay trên tầng của tôi, đúng là trùng hợp quá…”

Chu Hành ngẩng đầu nhìn cô một cái, không nói gì, cúi đầu nhập mật khẩu.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.

Không biết có phải vì ngửi thấy mùi của chủ, cửa vừa mở ra, Vỏ sò liền chạy ra ngoài, vượt qua Chu Hành, trực tiếp lao vào lòng Trầm Nhứ.

Trầm Nhứ thấy vậy vội vàng nửa quỳ xuống ôm lấy Vỏ sò, vừa vu.ốt ve bộ lông trắng muốt của nó, vừa dịu dàng hỏi: “Ôi, nhiệt tình thế này là biết chị sẽ dẫn em đi chơi phải không?”

Đáp lại cô là tiếng “gâu gâu” nhõng nhẽo của Vỏ sò, Trầm Nhứ nghe thấy vậy mà trái tim cô như bị nó gọi đi mất.

Nhìn thấy con chó có vẻ chẳng có chút tự trọng nào, Chu Hành hừ một tiếng: “Chó mắt trắng.” (đồ nịnh hót)

Trầm Nhứ: “……”

Vỏ sò: “……”

Vỏ sò có vẻ như hiểu ra, quay đầu lại hướng về Chu Hành “gâu gâu” hai tiếng.

Chu Hành chẳng thèm để ý, cúi đầu dặn Trầm Nhứ: “Em trông nó một chút, bên cạnh có mấy đứa trẻ, đừng để nó chạy ra làm người ta hoảng sợ, tôi đi lấy dây xích cho nó.”

Trầm Nhứ gật đầu: “Được, anh đi đi.”

Nói xong, cô ôm Vỏ sò vào lòng, lần trước gặp mặt vội vã, cô vẫn chưa kịp thân thiết với nó.

Vỏ sò trông cũng rất vui vẻ, cứ nằm trong lòng Trầm Nhứ, không phải thân mật dùng đầu cọ vào tay cô, thì lại li.ếm nhẹ tay cô bằng chiếc lưỡi nhỏ.

Trầm Nhứ vuốt đầu Vỏ sò cười nói: “Có vẻ mấy năm nay Chu Hành chăm sóc em rất tốt.”

Khi Chu Hành lấy xong dây xích đi ra, anh thấy Vỏ sò đang nằm trong lòng Trầm Nhứ, vô cùng phấn khích, li.ếm tay cô không ngừng.

Thấy vậy, anh không nhịn được nhíu mày, bước chân đi qua, một tay túm lấy Vỏ sò từ trong lòng Trầm Nhứ ra, xỏ dây xích vào rồi dắt nó đi ra ngoài.

Vỏ sò đáng thương “gâu” một tiếng, không dám phản kháng.

Đi xuống lầu, Trầm Nhứ đi vứt rác mà mình mang theo xuống thùng, xong xuôi cô đi theo bước chân của Chu Hành.

Hai người một chó đi song song trong khu vườn của khu chung cư, khung cảnh vô cùng ấm áp và hòa thuận.

Chu Hành vẫn như mọi khi dắt Vỏ sò đi dạo, nhưng hôm nay Vỏ sò lại đặc biệt nghịch ngợm, cứ chạy về phía Trầm Nhứ như muốn chơi đùa, mỗi lần chạy đến lại bị Chu Hành kéo lại, mỗi lần như vậy Vỏ sò đều nhìn anh bằng ánh mắt oan ức, im lặng một lúc rồi lại tiếp tục chạy về phía Trầm Nhứ.

Nhưng hôm nay Chu Hành như cố tình vậy, Vỏ sò càng muốn đến gần Trầm Nhứ thì Chu Hành lại càng không cho phép, cứ một tay dắt nó đi, cả hai cứ thế đối kháng suốt mười lăm phút.

“……”

Đợi Vỏ sò giải quyết xong nhu cầu sinh lý, trời cũng đã khuya, Chu Hành và Trầm Nhứ mới lên lầu.

Đến tầng hai mươi bảy, Trầm Nhứ cúi đầu chào tạm biệt Vỏ sò, sau đó đứng dậy nói: “Tôi đi trước, ngủ ngon.”

Chu Hành gật đầu đáp lại: “Ngủ ngon.”

Khi cửa thang máy đóng lại, Chu Hành mới cúi đầu nhìn Vỏ sò đang dùng ánh mắt oan ức nhìn anh, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Nhìn cái gì?”

Nói xong, như cảm thấy chưa đủ đã, anh lại cười mắng thêm một câu: “Đồ nịnh hót.”