Gần đây vừa bước vào đầu đông, nhiệt độ ở thành phố Lâm Giang đột ngột giảm mạnh.
Hôm nay ra ngoài, Trầm Nhứ đã cố ý đổi sang đôi bốt cao gót lót bông, nhưng vì vừa bị Chu Hành chọc tức một trận nên lúc bước vào văn phòng, từng bước giày cao gót năm phân dưới chân cô cứ “cộc cộc” vang dội.
Thấy vậy, Triệu Vạn Kiều bật cười trêu chọc: “Ôi chà, hôm nay tràn đầy sinh khí ghê nha?”
“…”
Trầm Nhứ liếc cô một cái, nụ cười như có như không: “Phải đấy, sáng sớm đã bực mình đến phát cáu rồi.”
Triệu Vạn Kiều không nhịn được bật cười.
Tính cách của Trầm Nhứ, nói cho dễ nghe thì là trầm tĩnh ôn hòa, còn khó nghe thì chính là chậm chạp cứng nhắc. Hai người quen nhau gần hai năm, hiếm khi thấy cô bộc lộ cảm xúc sinh động như thế.
“Nói đi, ai chọc giận đại ký giả Trầm của chúng ta từ sáng sớm vậy? Tớ đi đòi lại công bằng cho cậu.”
Vừa nói, Triệu Vạn Kiều vừa thấy hộp bánh hấp đặt trên bàn của Trầm Nhứ: “A! Đây không phải là bánh hấp tam tiên của tiệm nhà họ Lê sao? Nghe nói khó mua lắm, sáng sớm cậu phải dậy lúc mấy giờ mới xếp hàng được vậy?”
Biểu cảm của Trầm Nhứ hơi gượng, khẽ đáp: “Người khác đưa cho tớ.”
“À ——”
Triệu Vạn Kiều hiểu ra ngay, ôm lấy hộp bánh hấp với vẻ mặt mập mờ, vừa nháy mắt vừa trêu: “Thì ra là bữa sáng tình yêu của người theo đuổi cậu đó hả?”
“…”
Triệu Vạn Kiều tiếp lời: “Nhưng mà người theo đuổi này cũng siêng năng ghê, muốn để cậu ăn được bánh hấp vào giờ này thì chắc phải dậy từ năm giờ sáng đi xếp hàng rồi đấy? Tiệm đó cách chỗ mình làm tận mười mấy cây số lận!”
Nghe vậy, Trầm Nhứ bỗng mềm lòng, hàng mi khẽ rung, mím môi hỏi: “Xa vậy sao?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Triệu Vạn Kiều nói tiếp: “Nhưng mà bánh hấp của họ đúng là ngon số một, lần trước tớ đến nhà bạn chơi, nhà cô ấy ở gần đó, may mắn được ăn một lần. Sau đó cứ nhớ mãi.”
Trầm Nhứ cười gượng một tiếng: “…Vậy à.”
“Đúng mà.” Triệu Vạn Kiều đặt hộp bánh hấp trở lại bàn làm việc của Trầm Nhứ: “Cậu cũng thích ăn bánh hấp mà, giờ còn chưa tới giờ làm, tranh thủ ăn đi, không nguội mất.”
Trầm Nhứ khẽ gật đầu: “Tớ ăn sáng rồi, để trưa hâm lại ăn.”
Ban đầu cô còn định nếu đồng nghiệp nào chưa ăn sáng thì sẽ mang cho họ, nhưng vừa nghe Triệu Vạn Kiều bảo phải dậy từ năm giờ, đi cả chục cây số mới mua được, cô lại có chút không nỡ.
Cô cứ phân vân mãi, cuối cùng vẫn giữ lại hộp bánh hấp đã vượt qua cả quãng đường dài đến trước mặt mình.
Không biết là vì hộp bánh này, hay vì Chu Hành, mà cả buổi sáng Trầm Nhứ ngồi trước màn hình máy tính cũng không gõ nổi một hàng chữ, trong đầu chỉ toàn lặp đi lặp lại hai thứ—Chu Hành và bánh hấp.
Cuối cùng, vì quá bực bội, Trầm Nhứ trực tiếp nhét luôn cái túi giấy trên bàn vào ngăn kéo, khuất mắt trông coi, đỡ phiền.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc Trầm Nhứ tan ca thì trời đã tối mịt.
Chiều nay Khúc Thanh Lê đã gửi vị trí nhà hàng đặt trước cho cô, còn chưa đến giờ hẹn, Trầm Nhứ quyết định đến tìm Khúc Thanh Lê trước rồi cùng nhau đi ăn tối.
Lần này, Trầm Nhứ gọi xe ngay từ trên tầng, lúc xuống tới nơi thì xe vừa vặn đậu trước cửa.
Vừa ngồi vào xe, cô đọc số điện thoại của mình cho tài xế, sau đó lặng lẽ liếc nhìn xung quanh. Không thấy xe của Chu Hành đâu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi, Trầm Nhứ nhắn tin WeChat cho Khúc Thanh Lê, bảo rằng mình đang trên đường đến tìm cô ấy.
Nhận được tin nhắn hồi đáp, Trầm Nhứ tắt điện thoại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khu vực gần phòng tập múa của Khúc Thanh Lê đang làm đường nên không dễ đi, tài xế chỉ có thể thả Trầm Nhứ xuống một đoạn, cách nơi cần đến chưa đầy hai trăm mét.
Vừa bước xuống xe, Trầm Nhứ đã chú ý tới một vật thể to lớn gần đó.
—— Một chiếc Hummer đen, biển số xe vô cùng quen thuộc.
Trầm Nhứ: “…”
Không đến mức trùng hợp vậy chứ?
Một năm cô đến chỗ Khúc Thanh Lê cũng chỉ được mấy lần, chẳng lẽ lần nào cũng đụng mặt Chu Hành?
Trầm Nhứ theo phản xạ liếc nhìn ghế lái, không có ai cả.
Cô vừa vòng qua vỉa hè, vừa hướng về phía phòng tập múa của Khúc Thanh Lê, vừa tự an ủi bản thân: có khi Chu Hành chỉ tình cờ có việc ở gần đây, chưa chắc đã gặp.
Có lẽ do tâm lý tác động, Trầm Nhứ vừa đi vừa lia mắt quét nhanh một vòng bán kính hai mươi mét quanh mình, chỉ cần phát hiện mục tiêu, lập tức sẽ đổi hướng.
Ngay lúc cô sắp bước đến cửa phòng tập, trong lòng vừa thả lỏng được một chút thì—
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng, nhưng mang theo ý cười mơ hồ: “Tìm anh à?”
“……”
Tảng đá trong lòng Trầm Nhứ “rầm” một tiếng rơi thẳng xuống, khiến trái tim cô cũng khẽ run lên.
Một lúc sau, Trầm Nhứ xoay người lại, cố tỏ vẻ không hiểu, cười gượng: “Trùng hợp thật.”
Chu Hành cũng không vạch trần, chỉ chậm rãi cong môi cười nhẹ: “Đúng là trùng hợp, hay là… có duyên thì dù cách mấy nghìn dặm cũng gặp?”
“……”
Trầm Nhứ âm thầm trợn mắt, thật sự không thể gượng cười nổi nữa.
Hai người đang nói chuyện thì lớp trong phòng tập tan học, cánh cửa lớn bật mở, từng “tiểu thiên nga” được bọc kín từ trong ra ngoài nối đuôi nhau bước ra.
Gần đây trời trở lạnh, phụ huynh đều chuẩn bị giữ ấm kỹ cho các bé, tuy trông có hơi cồng kềnh, nhưng không hề che được sự đáng yêu của tụi nhỏ.
Hoà Hoà vừa ra khỏi lớp đã nhìn thấy Chu Hành: “Chú nhỏ——”
Giọng trẻ con mềm mại đáng yêu khiến trái tim Trầm Nhứ cũng muốn tan chảy.
Thấy vậy, Chu Hành liếc mắt nhìn Trầm Nhứ một cái, sau đó vẫy tay với cô bé đang đứng phía xa: “Hoà Hoà, lại đây.”
Hoà Hoà vừa đi đến gần đã thấy Trầm Nhứ, lập tức lễ phép chào: “Cháu chào cô ạ.”
Trầm Nhứ cười vô cùng dịu dàng, giọng nói cũng ngọt ngào hơn lúc nãy không biết bao nhiêu lần: “Chào Hoà Hoà~”
Chu Hành: “……”
Hoà Hoà: “Cô đi cùng chú nhỏ đến đây ạ?”
Trầm Nhứ cười đáp: “Cô đến tìm cô Khúc của cháu.”
“Ồ.”
Hoà Hoà gật gù mấy cái, rồi có chút thất vọng xen lẫn trách móc: “Chú nhỏ của cháu ngốc quá, lâu như vậy rồi mà còn chưa theo đuổi được cô.”
“……”
“……”
Chu Hành giơ tay búng nhẹ lên trán Hoà Hoà một cái: “Đừng nói bậy.”
“Ồ.”
Hoà Hoà lí nhí đáp lời, sau đó bướng bỉnh ngẩng đầu hỏi Chu Hành: “Có phải chú không cho cháu kể chuyện lần trước chú dắt cháu đi dạo, rồi thấy cô đang ăn cơm với một chú khác không?”
“……”
“……”
Hiếm khi thấy được biểu cảm này của Chu Hành, Trầm Nhứ đứng một bên nhịn cười đến mức suýt không thở nổi.
Vài giây sau, Chu Hành thong thả ngẩng đầu, ánh mắt lười nhác liếc về phía cô: “Sao? Cảm thấy bị trẻ con bắt gặp hiện trường là chuyện đáng tự hào lắm à?”
“?”
Trầm Nhứ: “Cái gì… cái gì mà hiện trường chứ?”
Chu Hành nhướng mày, vẻ mặt dửng dưng: “Không phải em nói không thân với tên họ Hứa kia à? Thế sao—”
“Còn đi ăn riêng với nhau?”
Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ “ăn riêng”.
Trầm Nhứ: “Tôi—”
Cô còn chưa nói xong đã bị Chu Hành chậm rãi ngắt lời: “Đừng ngụy biện, nghĩ kỹ rồi hãy nói, anh có nhân chứng đấy.”
“……”
Trầm Nhứ: “Không phải, lần đó là tôi đi cùng Khúc Thanh Lê—”
“Không đúng.”
Trầm Nhứ đột nhiên phản ứng lại: “Tôi cần gì phải giải thích chuyện này với anh?”
Chu Hành hơi nhướn mày, khóe môi mang theo ý cười như thể vừa đạt được điều mình muốn.
Trầm Nhứ: “…”
Mắc bẫy rồi!
Ý thức được điều đó, cô trừng mắt lườm anh một cái đầy bực bội, vừa định quay người đi vào trong tìm Khúc Thanh Lê thì người kia đã bước ra: “Nhứ Nhứ, cậu làm gì mà đứng đây vậy! Tớ còn đang chờ cậu trong kia đấy!”
Vừa dứt lời, cô ấy mới chú ý đến người đàn ông đang đứng sau lưng Trầm Nhứ, trong khoảnh khắc liền hiểu ngay mọi chuyện.
Ánh mắt Khúc Thanh Lê đảo tới đảo lui giữa Trầm Nhứ và Chu Hành, gương mặt mang theo nụ cười nửa miệng, đây là lần đầu tiên cô thấy hai người họ đứng cạnh nhau kể từ khi biết Chu Hành chính là mối tình đầu mà Trầm Nhứ vẫn mãi không quên.
Phải nói là! Quá xứng đôi! Thật sự rất xứng đôi!
Nhìn dáng vẻ Khúc Thanh Lê cười đến mức khóe miệng sắp kéo lên tận tai, đầu Trầm Nhứ bắt đầu nhức nhối. Cô vươn tay kéo Khúc Thanh Lê: “Đi thôi, tớ đói chết rồi.”
Khúc Thanh Lê “á” một tiếng, thì thầm: “Đừng kéo vội, tớ còn chưa chào hỏi gì mà!”
Trầm Nhứ trừng mắt lườm cô: “Chào cái gì mà chào, đi mau lên!”
Ngay lúc hai người còn đang giằng co, Chu Hành khẽ cười, rồi đột ngột lên tiếng một cách lịch thiệp: “Chào cô, tôi là Chu Hành, là chú nhỏ của Hoà Hoà, và cũng là—”
Chu Hành như cố tình ngừng lại một chút, còn chưa kịp để Trầm Nhứ phản ứng, Khúc Thanh Lê đã tươi cười tiếp lời liền: “Tôi biết, tôi biết, còn là mối tình đầu—”
Cô thắng gấp lại, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, may mà kịp dừng lại, suýt nữa thì buột miệng nói ra cái cụm “mối tình đầu khắc cốt ghi tâm”.
Dừng lại vài giây, Khúc Thanh Lê sửa lời: “Là bạn trai hồi cấp ba của Trầm Nhứ, đúng không?”
“…”
Trầm Nhứ đưa tay ôm trán. Có cái lỗ nào cho cô chui xuống không?
Chu Hành khẽ cong môi cười, ánh mắt như vô tình quét qua mặt Trầm Nhứ rồi dừng lại ở Khúc Thanh Lê, lịch sự đưa tay ra: “Chào cô.”
Khúc Thanh Lê cười, bắt tay anh một cái: “Ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Khúc Thanh Lê, bạn cùng phòng đại học của Nhứ Nhứ.”
Vừa nói, ánh mắt cô vừa không ngừng đánh giá Chu Hành.
Trong lòng cô không khỏi cảm thán: Trời ơi! Bảo sao Trầm Nhứ bao năm nay chẳng vừa ý ai, ban đầu còn tưởng chỉ là do nhìn sơ thấy anh đẹp trai, giờ thì nhìn bao nhiêu lần cũng thấy càng nhìn càng đẹp, đẹp đến phát điên luôn ấy chứ!
Chu Hành không để tâm đến ánh mắt đánh giá của cô, vẫn giữ nụ cười ôn hòa: “Hai người định đi ăn sao?”
Khúc Thanh Lê vô tư gật đầu: “Ừ, định ra ngoài ăn chút gì đó.”
Trầm Nhứ: “?”
Chu Hành hơi nhướng mày: “Chỉ có hai người?”
“Ừ ừ ừ.” Khúc Thanh Lê gật đầu liên tục: “Chỉ có tụi tôi thôi, tính đi ăn ở nhà hàng bên đường ven hồ.”
Nghe vậy, Chu Hành từ tốn gật đầu, liếc nhìn Trầm Nhứ, khẽ cười: “Hôm nay… thôi vậy, tôi còn phải đưa Hoà Hoà về.”
“Vậy thì mau đưa Hoà Hoà về đi, muộn rồi đó.”
Cuối cùng Trầm Nhứ cũng bắt được cơ hội xen vào, lập tức kéo Khúc Thanh Lê: “Bọn tôi cũng phải đi rồi, hẹn gặp sau.”
Cô kéo Khúc Thanh Lê đi về phía chiếc BMW đỏ của cô bạn. Trên đường đi, Khúc Thanh Lê vừa bị kéo vừa thì thầm: “Ôi giời, cậu đừng kéo nữa, người ta còn chưa nói hết câu mà!”
Trầm Nhứ bất lực: “Còn nói gì nữa? Không thì hai người đi ăn luôn đi.”
Khúc Thanh Lê bật cười: “Anh ấy là bạn trai cũ của cậu chứ có phải bạn trai cũ của tớ đâu, tớ đi ăn với anh ấy thì có ý nghĩa gì?”
Nghe thế, Trầm Nhứ không nhịn được trợn mắt với cô: “Cậu cũng biết là bạn, trai, cũ của tớ đấy à?”
Cô còn cố tình nhấn mạnh ba chữ “bạn trai cũ”.
Khúc Thanh Lê giả vờ không hiểu, chọc ghẹo: “Sao? Ghen à?”
“…”
Trầm Nhứ lại lườm cô ấy một cái nữa: “Tớ ghen với cậu á? Tớ trốn anh ấy còn không kịp, cậu thì đứng đó tám chuyện cả buổi.”
“Trời ơi.”
Khúc Thanh Lê cười khúc khích: “Tớ đang tạo cơ hội cho cậu đấy!”
Trầm Nhứ: “…”
“Không cần thiết.”
Phía xa, Chu Hành đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng hai người đang kéo nhau đi xa, khóe môi bất giác cong lên một đường rất nhẹ.