Tôi ngơ ngác:
“Cô ta có phải là… tâm lý không bình thường không?”
“Ừ.” Mục Thời bất lực đáp,
“Cô ta mắc chứng hoang tưởng yêu đương.
Tức là luôn nghĩ rằng anh yêu cô ta, rằng sinh ra là để dành cho nhau.
Anh từng nói rõ anh có người mình thích, nhưng cô ta chẳng buồn để tâm.”
Tôi đứng im một lúc lâu, mới lí nhí lên tiếng:
“Nhưng trước giờ anh chưa từng kể với em những chuyện này…”
“Vì toàn là chuyện rắc rối.
Anh không muốn em phải bận lòng.
Cũng nghĩ mình tự giải quyết được.”
Giọng anh khựng lại, cuối cùng có chút do dự hiếm thấy:
“Nhưng hình như vẫn khiến em hiểu lầm rồi.
Xin lỗi, Nam Gia.”
Mục Thời day trán, quầng thâm dưới mắt vẫn còn,
chắc đêm qua anh thức trắng.
Tôi cũng nhỏ giọng nói xin lỗi:
“Xin lỗi, Mục Thời.”
“Nhưng giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp.
Sau này nếu có chuyện gì, anh đừng giấu em nữa được không?
Em không cần anh dựng cho em một chốn an toàn riêng biệt.
Em chỉ muốn anh mở lòng cho em bước vào.
Chứ không phải tách riêng một góc nhỏ gọi là nơi không ưu phiền.”
Tôi cố nói nghiêm túc, nhưng giọng lại mềm như mèo con làm nũng.
Mục Thời mỉm cười, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi tôi,
hơi thở ấm áp phả lên da:
“Ừ.”
10
Tôi trăn trở suốt cả một tuần, vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói với mẹ chuyện tôi đã kết hôn.
Nếu nói thật là do tôi và Mặc Thời cãi nhau, nhất thời bốc đồng mà đi đăng ký kết hôn, dù mẹ có cưng chiều tôi đến mấy thì cũng không thể không nổi giận.
Lúc Mặc Thời bưng đĩa dưa vàng cắt sẵn đi tới, tôi vẫn còn đang cầm điện thoại mà trầm ngâm suy nghĩ.
Anh xoa xoa đầu tôi:
“Hay là để anh nói đi, dù sao người chủ động cũng là anh mà.”
Tôi lập tức lắc đầu:
“Không được, để em nghĩ lại lời thoại đã.”
Người đầu tiên biết chuyện này là Tô Tô.
Sau khi chúng tôi làm lành, Mặc Thời hỏi tôi có muốn mời cô ấy ăn một bữa.
Tô Tô thẳng thừng từ chối:
“Mới cưới xong, hai người cứ tiếp tục dính nhau đi. Tôi còn phải làm việc.”
Thật là lạnh lùng.
Thế nên tôi chỉ còn biết ôm Mặc Thời chặt hơn một chút.
Sau khi cưới, anh càng kiểm soát tôi nghiêm ngặt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh nhớ chính xác từng kỳ sinh lý của tôi, mấy ngày trước sau đều không cho tôi ăn đồ lạnh.
Có lần tôi lén gọi một cốc trà sữa đá sau lưng anh.
Kết quả là shipper đến hơi trễ, đúng lúc anh tan làm về tới.
Anh lấy nồi nhỏ hâm nóng trà sữa đến khi vừa đủ ấm, mới chịu đổ ra cốc cho tôi uống.
Tôi tố cáo:
“Anh bạo hành em!”
Anh không chút biểu cảm:
“Nếu thật sự muốn bạo hành, anh sẽ bắt em mỗi ngày ăn một cốc đá.”
“Về sau nhắn tin cho em, anh có thể trả lời nhiều chữ một chút không?”
“Em nhắn cho anh cả đống, kể cả chuyện hôm nay uống sữa rồi ợ mấy cái, vậy mà anh chỉ đáp có một chữ ‘ừ’, làm em cảm thấy mình như con ch.ó nhỏ đeo theo anh.”
Anh cúi đầu nhìn lướt qua quyển sách trong tay:
“Được.”
Mãi sau tôi mới phát hiện, cuốn sách đó là “Cẩm nang dùng meme khi chat mạng” mà anh đặc biệt mua về.
Thế là hôm sau, tôi chụp bữa trưa gửi cho Mặc Thời.
Anh đáp:
“Trông đỉnh thật đấy, tuyệt tuyệt tử luôn.”
Tôi: “???”
Tôi nói:
“Ăn cơm rang không thôi thấy hơi khô, chắc em nấu thêm canh trứng cà chua.”
Anh:
“Quá được luôn, uống canh là chuyện mỹ mãn.”
Tôi: “???”
“Chat kiểu này ổn phết, lần sau đừng chat nữa.”
Tối anh về, tôi mềm mại rúc vào lòng anh, hơi thở khẽ khàng:
“Anh cứ nhắn như trước cũng được, một chữ cũng chẳng sao, kiểu này làm em sợ.”
Từ đó về sau, anh cũng cố gắng nhắn nhiều hơn, ví dụ như đổi từ “ừ” thành “ừ ừ.”
Có vẻ như mối quan hệ của chúng tôi đã bước ra khỏi bế tắc, tôi cũng dần dần bước vào thế giới của anh, không còn là người luôn bị kéo theo phía sau nữa.
Nhưng rồi tôi lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Trước đây anh ấy luôn không chịu mở lòng, có phải vì chưa kết hôn nên vẫn còn cảnh giác? Anh ấy không tin mình?”
Tô Tô đập mạnh cốc trà sữa lên bàn:
“Trần Nam Gia, tôi cảnh cáo cậu, đang yên đang lành thì đừng có mà phát bệnh!”
“Tui chỉ nghĩ thế thôi mà, có định cãi nhau đâu.” Tôi ấm ức cắn ống hút, “Với lại, cậu là bạn tui hay bạn anh ấy vậy?”
“Chính vì là bạn cậu nên mới phải ngăn cậu làm mấy chuyện ngu xuẩn.”
“Cậu mấy năm mới gặp được một người cậu yêu thật lòng như vậy, mà lại tự tay phá hỏng thì đến lúc hối hận cũng không còn cơ hội.”
Tôi biết Tô Tô nói có lý.
Sau khi chia tay với cô ấy, tôi ghé tiệm bánh gần đó mua một hộp bánh cuộn Thụy Sĩ to đùng rồi bắt taxi đến bệnh viện tìm Mặc Thời.
Ai ngờ mới nói được mấy câu, một sản phụ đang đến kỳ sinh đột ngột chuyển dạ, Mặc Thời phải vội vàng vào phòng phẫu thuật.
Anh bận rộn đến tận nửa đêm, lúc ra khỏi phòng mổ thì mùi m áu vẫn còn nồng nặc, mắt đầy vẻ mệt mỏi sau thời gian tập trung cao độ.
Anh dừng lại cách tôi một bước, ánh đèn hành lang phủ xuống, bao bọc lấy anh trong một lớp sáng lạnh.