Một giây sau, tôi bị anh đẩy ngã xuống đất.
Ngay phía sau tôi—một quả đạn lạc phát nổ.
Thế giới xung quanh bỗng trở nên chói tai.
"Kim Nghi! Kim Nghi!"
Trong cơn choáng váng, tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của anh.
"Không sao…"
Vừa đứng dậy—một quả bom khác phát nổ ngay bên cạnh.
Tôi nhìn thấy bức tường trước mặt sụp xuống.
Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của anh—
"Kim Nghi!!!"
16
Không biết đã hôn mê bao lâu, tôi mới dần dần tỉnh lại.
Cảm giác ấm áp trên cổ tay—có người vẫn luôn nắm lấy tay tôi.
"Chu Gia Vọng?"
Không ai trả lời.
Khu vực bị sập để lại một khoảng trống nhỏ, tôi và Chu Gia Vọng đều kẹt trong này.
Xung quanh tối đen như mực.
Tôi không biết còn ai khác bị vùi lấp không.
Theo bản năng, tôi siết chặt tay anh: "Chu Gia Vọng, đừng ngủ!"
Trong tình huống này, đôi khi chỉ cần hôn mê thôi là không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Phần thân dưới của tôi bị mắc kẹt, không thể cử động được.
Chỉ có thể đưa tay tìm kiếm anh.
Nhưng khi chạm vào người anh—tôi cảm nhận được một thanh sắt xuyên qua lưng anh.
Máu ẩm ướt lan ra xung quanh.
Tôi như chết lặng, đầu óc trống rỗng.
Không biết thanh sắt đã cắm sâu bao nhiêu.
Không biết đã cắm vào người anh bao lâu rồi.
Anh có vẻ đã rơi vào trạng thái sốc mất máu.
Nếu mất máu quá nhiều, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tôi vội buông tay anh ra, lục tìm trong túi.
May mắn là tôi luôn mang theo băng gạc sơ cứu bên mình.
Khi dần dần thích nghi với bóng tối, tôi cúi người lau sạch vết máu trên lưng anh, thử động vào thanh sắt.
Vô ích.
"Anh sắp chết rồi sao?"
Trong màn đêm ngột ngạt, giọng nói khàn khàn, yếu ớt của Chu Gia Vọng vang lên.
"Không đâu."
Dù anh có là kẻ khốn nạn đến đâu thì với tư cách là một bác sĩ, cứu người là nguyên tắc tôi không thể từ bỏ.
"Chu Gia Vọng, anh tin tôi đi, tôi sẽ không để anh chết."
Giọng nói của tôi có chút nghẹn ngào.
"Đừng khóc, Kim Nghi."
"Em xem này, may mà anh đã đến, nếu không người bị thương chính là em rồi."
Trong lúc tôi xử lý vết thương, anh ngắt quãng nói: "Anh nhớ lần anh bị ba đánh, em nhìn vết thương của anh mà khóc sưng cả mắt."
"Khi đó anh đã nghĩ, Kim Nghi luôn lạnh lùng như vậy, cũng có lúc cảm xúc dao động mạnh đến thế."
"Giây phút đó, anh cảm nhận được rằng, em chính là người yêu anh nhất."
Bàn tay anh chạm lên gương mặt tôi, giọng nói nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ: "Anh thuê người đóng giả bạn gái là để chọc tức em, anh chỉ muốn em giận dữ một chút, muốn em cãi nhau với anh một trận, rồi anh sẽ nói ra toàn bộ sự thật."
"Anh chưa từng không muốn cưới em."