Anh ngẩng cao đầu, không rơi một giọt nước mắt, chỉ nhìn họ và nói: "Con nghiêm túc với cô ấy, con sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy."
Mặc cho tấm lưng bị đánh đến rách da rướm máu, mặc cho tôi khóc đến nghẹn lời, anh vẫn cười, nhẹ giọng dỗ dành tôi rằng: "Không đau chút nào."
Sau đó, anh tìm mẹ mình xin chiếc nhẫn gia truyền, đeo lên tay tôi: "Từ giờ, em chính là người nhà họ Chu."
Biên Tự từng hỏi anh, tình cảm là thứ dễ đổi thay, anh có chắc sẽ không thay lòng không?
Anh đá anh ấy một cái, cười khẩy: "Trừ khi tôi chết, nếu không cả đời này tôi không thể nào không yêu cô ấy."
Cho đến năm ngoái, chúng tôi cùng nhau trải qua "bảy năm khủng hoảng".
Anh vẫn ôm tôi, nói rằng tình yêu dành cho tôi sẽ không bao giờ thay đổi.
Anh là kiểu người yêu nồng nhiệt, đã tốt với ai thì muốn cả thế giới đều biết.
Yêu cuồng nhiệt, say đắm.
Còn tôi lại là kiểu người lạnh nhạt, yêu chậm nhưng bền lâu.
Cho đến bây giờ, khi anh đã hoàn toàn rời đi, tôi vẫn còn chìm đắm trong những hồi ức cũ.
Tôi nhớ lại năm ấy, lúc anh đeo nhẫn cho tôi, tôi đã đưa anh đến phần mộ của ba mẹ.
Anh nắm chặt tay tôi, cúi đầu hứa hẹn: "Chú, dì, hai người cứ yên tâm, cả đời này con sẽ luôn đối tốt với Kim Nghi."
Thì ra "cả đời này" của anh chỉ vỏn vẹn trong tám năm.
Thì ra thứ tình yêu mà tôi vẫn luôn tin tưởng chẳng qua chỉ là một mối quan hệ không danh không phận.
Tôi lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo trên mặt.
Điện thoại chợt vang lên.
Hộp thư đến có tin nhắn mới—
Hồ sơ xin tham gia chương trình Bác sĩ không biên giới của tôi đã được duyệt.
Một tuần sau tôi sẽ xuất phát.
7
Đây là ước mơ của tôi từ lâu.
Trước đây, khi nộp đơn, tôi luôn lo lắng về việc phải xa Chu Gia Vọng, sợ rằng anh sẽ không nỡ, còn chuẩn bị đủ cách để dỗ dành anh.
Nhưng bây giờ, chẳng còn gì cần bận tâm nữa, tôi cũng bớt đi không ít phiền phức.
Bệnh viện tư nơi tôi làm việc cũng khá linh động, hơn nữa tôi đã xin phép từ trước.
Giám đốc có níu giữ một chút nhưng cuối cùng vẫn ký vào đơn cho tôi.
Chỉ là công việc trong tuần này đã sắp xếp xong cho nên tôi vẫn phải hoàn thành.
Lúc đi ngang qua phòng cấp cứu tôi vô tình nhìn thấy Chu Gia Vọng và cô bạn gái mới của anh.
Cô gái nhỏ co người trong lòng anh, đau đớn đến mức mồ hôi túa ra, nước mắt thấm ướt cả gương mặt.
"Anh ơi, đau quá, đau quá..."
"Đáng lẽ hôm qua không nên như vậy... hu hu..."
Chu Gia Vọng nhíu mày, vẻ mặt có chút bực bội, nhưng vì có bác sĩ ở đây, anh vẫn nhẫn nại dỗ dành: "Ừ, là lỗi của anh."
Bác sĩ cau mày: "Vỡ nang hoàng thể, cô ấy đau là chuyện bình thường.