-Trong làng mọi người đang đồn ầm lên em đi làm quán rượu mà trong đó đa số toàn những người làm gái, hư hỏng bỏ cha bỏ mẹ bỏ gia đình mới vào làm cái nghề sướng ca vô loài đó để đàn ông chiêm ngưỡng thôi. Quỳnh Giao em đã quên rằng vì muốn tương lai của em tốt đẹp Quỳnh Hoa đã hy sinh cả cuộc đời cô ấy để em được học hành đến nơi đến chốn rồi sau. Những gì chị em dặn dò tại sao em không nhớ lại phải đi theo con đường nhơ bẩn đó. Thì ra…em theo ba anh học đàn cũng là vì muốn vào quán rượu thôi có đúng không hả Quỳnh Giao?
Thì ra là vậy? Quỳnh Giao đã hiểu tại sao anh Hùng lại qua tìm cô giờ này. Có lẽ mọi người trong làng đã biết hết việc cô làm ở quán rượu sau đó họ đồn thổi lên rằng cô tới đó để làm gái và cuối cùng đã đến tai của anh Hùng. Cô cũng hiểu anh bức xúc với việc cô làm là vì từ trước tới giờ anh là người có thể xem là duy nhất đã ở gần bênh giúp đỡ rất tận tình cho hai chị em cô. Cho nên khi thấy cô đi làm những việc không tốt anh đã muốn ngăn cô lại.
Thế nhưng con đường cô chọn cô biết cô phải nên làm gì? Với lại để ngày sau khi cô thực hiện kế hoạch của mình, nếu có bất trắc cũng không liên quan đến anh Hùng bây giờ cô chỉ còn cách làm cho anh hiểu lầm cô mà thôi.
Có chút nghẹn ngào nơi cổ họng khi đứng đối diện với những chất vất của anh nhưng rồi sau đó rất nhanh Quỳnh Giao trưng ra bộ mặt rất bất cần. Cô nhếch môi lên rồi lạnh lùng trả lời lại
-Chuyện của em làm không cần anh phải quan tâm đến đâu. Từ trước đến nay anh giúp đỡ cho chị em em đó là vì anh yêu chị Quỳnh Hoa nên anh mới làm như vậy. Nhưng bây giờ chị Hoa có chồng rồi, em cũng không có bà con ruột thịt gì với anh cả. Cho nên kể từ giây phút này, anh không cần phải giả tạo để mọi người nghĩ anh đối xử tốt với em đâu. À còn nữa việc anh anh làm, việc em em chọn. Anh đừng xía vô chuyện của em nữa, chúng ta coi như không làm phiền đối phương đi anh.
Quỳnh Giao nói xong liền lách qua người của Minh Hùng bước đi. Nói ra những lời này tim cô cũng đau lắm nhưng biết sao được muốn làm việc lớn cô đành hy sinh tình cảm giữa cô và anh mà thôi. Dù sao thì anh Hùng cũng chỉ yêu chị cô nên cuộc đời của cô cô không muốn anh phải bận lòng đến nữa.
Còn lại Minh Hùng nhìn Quỳnh Giao bước đi anh chỉ đành đứng chôn chân tại chỗ. Tim anh khẽ nhói lên như bị ai đ.â.m mạnh vào. Anh thẫn thờ nhìn theo cô rồi khẽ thở dài. Giận mình bất lực đã không giữ được cô.
Thật lòng mà nói với Quỳnh Hoa lúc đầu anh có tình cảm với cô ấy thật, cứ ngỡ đó là yêu nhưng rồi khi Quỳnh Hoa đi lấy chồng, cảm xúc trong anh không còn nhớ nhung gì đến Quỳnh Hoa nữa cả, có chăng đó là chút tình cảm quý mến như người thân thôi nên đến khi nghe Quỳnh Hoa gặp chuyện anh cũng lo lắng không yên như người thân của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn đối với Quỳnh Giao hằng ngày tiếp xúc với cô thấy cô cười , cô nói, cô hoạt bát năng động tự nhiên anh cũng vui theo cảm xúc của cô.
Tuy nhiên anh không dám khẳng định rằng anh yêu cô vì gia cảnh anh nghèo khó, với lại cả hai cũng chưa đủ trưởng thành để kết hôn thế nên khi cô nói cô yêu anh anh đã phớt lờ không dám nhận vì chỉ muốn cô vô tư sống và cố gắng học hành mà thôi. Nhưng không ngờ vì thế mà cô hận anh, cô sống buông thả rồi lại lấn sâu vào cuộc sống sa ngã như ngày hôm nay.
Anh muốn ngăn cô lại, muốn bảo vệ cô nhưng hôm nay nhận được câu nói phũ phàng từ miệng cô thốt ra anh đã biết cô không còn xem anh quan trọng nữa rồi.
…Thất thiểu đi đến quán rượu, hôm nay tâm trạng Quỳnh Giao không tốt nên bản nhạc cô đàn nghe cũng thê lương.
Ấy thế mà trùng hợp hôm nay ông Chung lại có nhã hứng đi uống rượu, mấy hôm liền bà Lệ Hoa bị động thai nên ông phải ở nhà chăm sóc cho bà, cũng may sau khi uống mấy thang thuốc dưỡng bà ấy cũng đã hồi phục. Lại nhớ quán rượu nên sáng sớm ông đã cho người đánh xe đưa ông sang đây…
Ngồi một mình cạnh hồ nước, trên chiếc bàn tre là một bình rượu hồ lô và một đĩa mồi ngon. Ông Chung một mình nhâm nhi men rượu, thả hồn ông vào những bản nhạc du dương được quán bật sẵn. Cho đến khi tiếng đàn thê lương được vang lên, bất giác khiến ông phải giật mình ngước nhìn lên xem là ai đang đàn, bởi vì tiếng đàn lạ lắm, vừa lạ, vừa hay khác xa những lần trước ông đến nên đã thu hút được ánh nhìn không rời mắt của ông Chung.
Tiếng đàn kết thúc Quỳnh Giao ngẩng mặt lên, cũng là giây phút ông Chung sững cả tầm mắt khi mà nhan sắc này thật sự quá giống với Quỳnh Hoa…Có khi nào… bất giác cả người ông như có nguồn khí lạnh thổi qua, nhưng khi bình tĩnh nghỉ lại ông mới nhớ ra là Quỳnh Hoa còn có một người em gái song sinh. Thở phào nhẹ nhõm ông Chung đứng bật dậy, si mê định bước lên với Quỳnh Giao thì vừa hay cô cũng đã ôm đàn đi vào trong.
…
Hôm nay quả thực Quỳnh Hoa chẳng có tâm trạng nào, nên cô cũng không để ý là ông Chung có mặt nơi đây. Cứ thế cô định xin chủ quán cho cô về sớm vì cô hơi mệt may mắn là chủ quán dễ tính nên ừ ngay, còn bảo cô về ráng nghỉ ngơi cho khỏe để mai đến làm tiếp nhưng đúng lúc Quỳnh Giao định bước ra khỏi phòng thay đồ thì một người con gái khác đã đứng trước mặt cô chắn ngang không cho cô đi.