Nghe vậy ông Chung không giấu được sự vui mừng, liền bước nhanh tới đưa tay mở cửa phòng ra,. Nhìn Quỳnh Giao đứng trước mặt, vẻ đẹp mong manh như thiếu nữ trong tranh khiến cho ông không kìm lòng được mà cho người lui xuống sau đó kéo nhanh cô vào trong phòng mình.
Quỳnh Giao đi vào, đối diện với ông Chung cô nở ra nụ cười e lệ rơi đánh mắt nhìn khắp căn phòng. Một màu đỏ rực rỡ, thật đẹp nếu như đây là một đám cưới tự nguyện có lẽ cô sẽ thật hạnh phúc thế nhưng hiện tại lại không phải, thực tế bây giờ đối với cô nó phũ phàng rất nhiều.
Ông Chung kéo cô lại chiếc bàn đang đặt nhiều loại trang sức cùng vải gấm lụa là đủ màu. Ông nhìn cô cười cười nói
-Đây là tất cả dành cho em. Em xem có thích không?
Quỳnh Giao nhìn sơ qua những trang sức trên bàn, thế nhưng trong cô chẳng có gì là thích thú. Chỉ giả vờ cảm thấy hạnh phúc rồi cúi đầu với ông Chung. Cô nói
-Em thích lắm, cảm ơn anh nhiều.
Ông Chung liền kéo cô vào lòng, khom xuống hít hà mái tóc suôn dài mùi bồ kết rồi nheo mắt cưng chiều nhìn Quỳnh Giao
-Miễn em thích là được, sau này cứ ngoan bao nhiêu của cải nhà này anh đều cho em tất.
-Nhưng em sợ lắm ạ. Sợ bà lớn biết chắc bà g.i.ế.c em mất. Hay là anh cho em làm phận người ở trong nhà cũng được, miễn sau hằng ngày em được thấy anh là em vui rồi, chớ em không muốn trèo cao đâu ạ.
Quỳnh Giao giả vờ lo sợ nên cứ khép nép trong lồng n.g.ự.c làm cho ông Chung cảm thấy thương cô vô cùng, ông đâu biết là Quỳnh Giao đang giả vờ thôi nên mặc nhiên đưa bàn tay thô ráp áp sát vào người Quỳnh Giao, vừa vuốt ve vừa ra sức an ủi người đẹp.
-Em yên tâm đừng có lo. Bà ấy bây giờ chỉ nằm một chỗ trên giường, anh cho người canh phòng cẩn thận và không cho ra ngoài nên không ai làm được gì em đâu. Em cứ ngoan ngoãn làm bà hai nhà này nhé. Ai mà cả gan làm em buồn cứ nói với anh.
Quỳnh Giao mím môi cô nhìn ông Chung thích thú, coi như ông Chung cũng được việc, chỉ cần nóc nhà như ông ta yêu thương cô thì từ đây cô có thể yên tâm thoải mái sống trong nhà này rồi. Nhưng mà có điều ông Chung ham mê sắc dục thật sự, những sự va chạm nhạy cảm này khiến cho Quỳnh Giao không mấy thoải mái bởi vì cô chưa từng tiếp xúc qua đàn ông bao giờ nên ông Chung mò rờ đến đâu Quỳnh Giao nổi óc đến đó nhưng cô cũng không dám phản đối chỉ đành im lặng chịu đựng để làm hài lòng ông ta.
Bầu trời bên ngoài nhanh chóng sập xuống, cuối cùng một ngày dài cũng trôi qua, vừa hay đủ để ông Chung được ân ái với cô thế nên ông càng tranh thủ cơ hội, ông khéo léo đưa Quỳnh Giao lại giường, ánh mắt gian tà quét từ trên người cô xuống rồi dừng lại nơi bầu n.g.ự.c căng tròn sau lớp áo của Quỳnh Giao… Ông thèm thuồng cứ nhìn mãi rồi nói
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
-Em chiều anh đêm nay nhé?
Quỳnh Giao lần này có hơi sợ, ngồi bên ông Chung mà cô cứ khép mình, trái tim khẽ run lên từng hồi. Bởi vì cho dù cô gan lì đến đâu đi nữa thì so với việc đụng chạm da thịt với một người không yêu, người đó lại là kẻ thù của mình thì Quỳnh Giao cũng chẳng thể tự nguyện được. Cho nên dù đang ngồi cạnh bên, vẫn cố chịu đựng ông Chung cô vẫn đưa mắt nhìn quanh phòng cố tìm cách để giải vây. Vừa né tránh, vừa xoa dịu ông Chung, cô định lấy một lý do hợp lý để trì hoãn dục vọng của ông Chung lại thì may sau đúng lúc Quỳnh Giao cô cũng có cơ hội khi mà bên ngoài đang có tiếng bước chân chạy đến. Tiếng một thằng đang cất lên gấp gáp
-Ông ơi, bà bà đang khó chịu, ông mau tới xem bà đi ạ.
Ông Chung đang mê say Quỳnh Giao bị phá đám gương mặt ông liền cau có lại, ông luyến tiếc nhìn Quỳnh Giao định không chịu đi nhưng Quỳnh Giao đã nhanh chóng chộp lấy cơ hội. Cô ngọt nhạt bảo ông
-Thôi anh qua xem bà ấy thế nào đi ạ. Dù sau bà cũng đang mang cốt nhục của ông. Nếu như anh không đi, lỡ sảy ra chuyện lúc đó anh có hối hận cũng muộn rồi đó. Anh đi đi… em vẫn ở đây đợi ông cơ mà.
Nghe Quỳnh Giao nói có lý nên ông Chung liền đưa tay nựng má cô một cái rồi đứng bật dậy chỉnh lại quần áo sau đó mở cửa đi ra..
Ở trong phòng Quỳnh Giao khẽ thở phào, rồi cô ngồi ngay chiếc gương chỉnh lại mái tóc dài của mình cho khỏi rối. Đúng lúc này bên ngoài có người đẩy cửa đi vào. Đặt cái khay lên bàn, bà giúp việc khúm núm lên tiếng
-Dạ thưa cô tôi được ông dặn đem trà hoa cúc vào đây cho cô ạ.
Đang chải tóc nghe có người nói chuyện với mình Quỳnh Giao liền quay lại. Cô nhìn tách trà đang nghi ngút khói và tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, lại đang khát khô cả cổ họng, định bụng cảm ơn bà ta rồi cho bà ta ra ngoài cô mới uống nhưng chưa kịp lên tiếng cảm ơn thì đã thấy bà ta nhìn cô hốt hoảng, gương mặt tái xanh rồi hét lên thật lớn sau đó ngất đi luôn trong phòng của cô
-Á…cô...cô...trời ơi... có…có…m..a!!!
Bà ta nằm gục xuống nền nhà rồi xỉu luôn làm cho Quỳnh Giao trong giây phút không khỏi hoảng sợ. Cô nhanh đi đến đỡ bà ta lại giường đưa ta giật tóc rồi xoa xoa đầu bà ta cho đến khi bà ấy có dấu hiệu tỉnh lại
-Bà ơi… bà tỉnh lại đi .. tỉnh lại đi ạ…
Bà ta cuối cùng cũng nghe được tiếng cô gọi nên lờ mờ mở mắt, thế nhưng vừa nhìn thấy cô một lần nữa ánh mắt nhăn nheo đã không giấu được nỗi sợ hãi. Bà ta lật đật bò dậy rồi tránh xa cô ra, cả cơ thể sau lớp áo nâu run lên bần bật. Bà ta cứ chấp tay lên van lạy
-Cô ơi tôi xin cô cô sống khôn thác thiêng xin về tìm người hại cô mà trả thù, tôi là phận tôi tớ tôi không biết gì đâu cô…?