Bà Hoa trợn mắt nhìn ông, tâm tư đau đớn khi bị nghe chất vấn nên liền oà khóc nức nở
-Ông sống với em bao nhiêu năm rồi, không lẽ ông còn không hiểu được tính em ông nghĩ em thâm độc đến mức ấy hả ông Chung?
Ông Chung hừ lạnh trả lời
-Đúng từ ngày bà về đây, tính nết bà hiền lành đoan trang tôi ghi nhận. Nhưng đối với tâm tư một người phụ nữ sắp phải nhường chồng mình cho người khác thì tôi tin bà cũng sẽ ác như những người phụ nữa khác thôi.
-Ông?
Bà Hoa ức tới mức không nói nên lời khi thấy ông Chung vì một người phụ nữ mà lại bắt tội mình như thế.
Còn ông Chung sau khi nói ra câu đó, dù trong lòng đang rất tức giận với vợ mình, cũng định xử phạt bà theo gia quy nhưng đồng thời khi nhìn nước mắt bà rơi ông lại không nỡ vì dù sau đối với Lệ Hoa ông còn cả tình nghĩa vợ chồng cao cả mà suốt cuộc đời của ông sẽ không ai thay thế được bà.
Khẽ thở hắt ra một hơi. Ông Chung đập bàn đứng dậy. Trước khi ra khỏi phòng ông còn bỏ lại một câu nói với bà
-Lần này tôi không tính, nếu như còn lần sau bà hành xử như thế thì đừng trách tôi.
…
Ông Chung bước khỏi phòng cùng là lúc bà Lệ Hoa đau lòng ngồi thụp luôn xuống nền gạch lạnh lẽo. Bà bật khóc nức nở bởi sự phũ phàng của ông nhưng rồi sau đó bất giác ánh mắt bà cũng trở nên vô cùng sắc lạnh. Hai tay bà bóp chặt, móng tay thon dài bấu thẳng vào lớp da thịt trong lòng bàn tay đến tứa m.á.u nhưng bà vẫn không hề thấy đau, ngược lại lúc này trong lòng bà đã dấy lên sự ích kỷ đến mức căm phẫn…
Bao năm qua trong ngôi nhà này, bà hy sinh rất nhiều để ông Chung có được chỗ đứng vững chắc trong cái làng này, và cả thanh xuân của bà cũng đã dành cho ông trọn vẹn mà chẳng hề đòi hỏi gì ở ông. Nhưng bây giờ chỉ vì cần đứa con mà ông dám đối xử tàn nhẫn với bà như thế thì bà cũng sẽ khiến cho ông mất đi tất cả, bao gồm cả tình yêu của bà..
Nở một nụ cười lạnh lẽo, bà Lệ Hoa vội lau đi khuôn mặt đang đầy nước mắt rồi trang điểm lại cho mình xinh đẹp, sau đó bà khoác lên mình chiếc áo choàng lông vũ rồi mở toang cửa phòng đi vội ra ngoài…
…
Ông Chung đi tới đứng trước cửa phòng của Quỳnh Hoa, vừa thấy ông đám người ở đã vội cúi đầu
-Chào ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông Chung đưa tay ra hiệu
-Mọi người không cần giữ lễ nghĩa đâu. À cô ấy sao rồi.
Vừa hỏi ông vừa đưa mắt nhìn trước cánh cửa phòng đang đóng, nét mặt lộ rõ sự lo lắng. Một người đứng bên cạnh vội bẫm ông
-Ông Thầy khám nãy giờ bên trong vẫn chưa ra ông ạ. Nhưng xem chừng bà hai bị phỏng rất nặng. Lúc bọn tôi đỡ bà vào phòng, cả khuôn mặt của bà đã toàn là máu.
Đúng vậy, một người ở trong nhà vừa kể vừa nhớ lại cảnh tượng vừa rồi của Quỳnh Hoa mà không khỏi rùng mình. Cả bộ áo dài bị cháy rụi, những lớp vải dính vào da thịt cô bốc lên mùi khét đến rợn người, còn khuôn mặt thì không sao nhận dạng được do bị bỏng nặng lắm. Ai ai nhìn thấy cũng tặc lưỡi thương xót cho Quỳnh Hoa. Đúng là hồng nhan bạc mệnh.
Ông Chung nghe xong tình trạng của Quỳnh hoa, trong lòng bất giác cũng chỉ biết thở dài, dù rằng chưa là vợ chồng nhưng Quỳnh Hoa vừa bước vào nhà ông đã vướng nạn tai nói sao thì nói ông cũng có một phần trách nhiệm. Thế nên ngoài việc trong lòng đang rất lo lắng chuyện con nối dõi bất thành thì chuyện Quỳnh Hoa bị thương ông vẫn lấy làm thật xót xa…Tự nhũ trong đầu mình dù có bỏ ra một số tiền lớn ông cũng sẽ chữa trị cho Quỳnh Hoa được trở lại bình thường và xinh đẹp như ngày đầu ông đã thấy cô trong bức ảnh…
Ông Chung đứng suy nghĩ trong đầu là thế, nhưng khi thấy ông thầy thuốc từ bên trong phòng đi ra, thấy gương mặt ông ta hiện lên tia bất lực, ông Chung hỏi thăm tình hình thì chỉ nhận được cái lắc đầu và câu trả lời không hề thỏa mãn khiến cho ông Chung như chao đảo cả cõi lòng
-Thưa ông cô gái đó tính mạng có thể giữ được nhưng bị bỏng hoàn toàn cả gương mặt rồi, rất khó có thể hồi phục lại được. Nãy giờ tôi chỉ có thể dùng d.a.o cắt bỏ và xử lý những vết bỏng bị cháy đen, lớp da mới sẽ kéo lại sau mấy hôm nữa, nhưng có thể để lại sẹo trên gương mặt cô ta đến suốt cuộc đời…Bây giờ tôi ra ngoài kê mấy toa thuốc cho cô ta uống. Ông cho người theo tôi qua quầy hốt thuốc đem về…Chào ông.
Quỳnh Hoa nằm mê man mấy ngày vẫn chưa tỉnh lại. Còn chuyện cô bị tai nạn tuyệt nhiên ông Chung cũng cho người giấu kín luôn nên bên nhà Quỳnh Giao cũng chẳng nghe được tin gì về chị mình cả, mặc nhiên Quỳnh Giao nghĩ chị mình về đó đã ổn định nên cô cũng yên tâm chuẩn bị quay lại việc học cho tốt…
Cũng may bên này Quỳnh Giao còn có anh Hùng, một chàng trai mồ côi cha mẹ từ nhỏ được một người cha nuôi nhận nuôi từ bé.. Anh Hùng điển trai làm, tính tình có hơi khó gần và lạnh lùng, nhưng đối với chị em Quỳnh Giao thì anh hết mực giúp đỡ…
Lúc trước Quỳnh Hoa chưa gả đi, sớm tối gì anh Hùng cũng sang nhà chơi với hai chị em cô, anh còn nhận dạy kèm cho Quỳnh Giao nữa, nhưng mà từ ngày Quỳnh Hoa được gả sang bên nhà ông Chung thì cũng là những ngày nhìn anh Hùng buồn bã, anh không nói chuyện với ai, sang nhà dạy kèm chữ cho Quỳnh Giao nhưng anh cũng không thèm nói gì nhiều với cô như trước nữa.
Ngồi ở bàn học mà tâm trí Quỳnh Giao lại nhìn về phía anh Hùng, mãi thấy anh không nói năng gì Quỳnh Giao kìm lòng không được liền lên tiếng hỏi anh
-Anh Hùng ghét em nên không muốn dạy em nữa đúng không?
Minh Hùng đang nhớ Quỳnh Hoa, nhớ nụ cười tỏa nắng của cô mà lòng anh đau như cắt khi cô không còn ở đây nữa, mỗi ngày sang dạy kèm cho Quỳnh Giao, không được thấy Quỳnh Hoa nói cười rồi bưng nước ra mời anh như trước, trong tim anh như mất đi một thứ gì đó quý giá lắm, cũng vì như thế mà lòng anh cũng khép lại, anh không nói không cười, hằng ngày chỉ chăm chỉ làm việc để g.i.ế.c thời gian.
Nghe câu hỏi của Quỳnh Giao, Minh Hùng giật mình nhìn sang. Đối diện với ánh mắt đang nhìn mình của Quỳnh Giao. Anh chỉ nghiêm túc nói.
-Anh không ghét em? Sao em lại hỏi như thế?