Chị Em Song Sinh

Chương 8



-Dạ là thật đó ông ạ? Chúng ta có con rồi!

-Ừ tôi đã có con rồi, có con để nối dõi rồi bà ơi…Cuối cùng trời xanh cũng có mắt rồi.

Ông Chung nói xong liền nhìn bà mỉm cười thích thú, vui quá nên giờ phút này ông chẳng biết phải nói thêm điều gì nữa chỉ đành lặng lẽ ngồi lên giường cạnh bà rồi quàng tay ôm lấy vợ mình, sau một lúc ông trầm giọng bắt đầu căn dặn

-Bắt đầu từ hôm nay mọi chuyện trong nhà bà không được động tay chân vào nữa chỉ việc ăn rồi dưỡng thai đến lúc sinh con thôi biết chưa? Còn nữa tôi sẽ thuê thêm người để chăm sóc cho bà.

Bà Lệ Hoa cảm động trước những lời quan tâm của chồng mình nên nhất thời cũng không biết phải nói sao chỉ đành gật đầu nghe theo lời ông vì với bà mà nói việc quan trọng bây giờ bà nhất định phải bảo vệ cái thai này cho đến khi thuận lợi sinh nó ra.



Hai ông bà đang tận hưởng niềm vui trong phòng thì đột nhiên lúc này lại có người gõ cửa bên ngoài.

Ông Chung bị làm phiền nên hơi khó chịu, nhìn ra cửa ông cáu gắt nói

-Có chuyện gì?

Tiếng người bên ngoài run run nói

-Thưa ông trong làng lại có người mất tích. Mọi người đang đứng bên ngoài chờ ông ra để xử lý công việc ạ?

Nghe vậy ông Chung lại thở dài, chuyện này nói đúng ra ông cũng chưa biết phải xử lý ra sao, mà thật lòng thì ông cũng lo lắng nhiều lắm bởi vì ông đang lo sợ gia đình ông tiếp theo chắc chắn cũng sẽ có chuyện như những gia đình khác thôi. Chính ông… ông cũng đang sợ chết… nhất là lúc này khi vợ ông lại đang mang thai nữa.

-Được rồi mày ra bảo mọi người chờ ông. Ông mặc áo xong ông ra.

Ông Chung lại rầu rĩ, chần chừ định bước ra ngoài xem tình hình thế nào, thì ngay lúc này bà Lệ Hoa lại đưa tay níu ông lại. Bà nói

-Em có chuyện cần nói với ông?

Ông Chung quay lại nhìn vợ mình. Ông cứ nghĩ bà đang sợ nên ông ra sức trấn an bà.

-Bà yên tâm đừng nghĩ nhiều mà ảnh hưởng đến thai nhi. Tôi sẽ cho người bảo vệ bà và gia đình này.

Bà Lệ Hoa gạt đi những lời ông vừa nói, bà tiếp tục kéo ông ngồi nán lại bên cạnh mình, ánh mắt bà lộ ra vẻ bí mật rồi nói nhỏ vào tai ông

-Em biết ông sẽ bảo vệ mẹ con em nên em không sợ đâu. Chỉ là em muốn nhắc ông về chuyện trấn yểm mà ông thầy đã từng nói.

Ông Chung ngẩng người nhìn bà, chuyện này ông cũng đang nghĩ tới, giờ bà nhắc ông lại nhớ nên ngữ điệu trong câu trả lời thêm chút khẩn trương

-Ý bà đã có cách đúng không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà Hoa gật đầu, trong lời nói còn có cả sự thâm hiểm

-Đúng, Quỳnh Hoa vẫn còn là gái Trinh… em nói thế thôi, chắc chắn ông hiểu em đang muốn nói gì rồi đúng không?

Ông Chung có vẻ suy nghĩ về những lời vợ mình nói, nhưng vì Quỳnh Hoa thật sự rất đáng thương, nên ông không đành lòng. Thế nhưng bên cạnh bà Hoa đã nhìn thấu tâm tư của ông nên liền phát sinh sự bực tức trong lòng nên một mực ôm lấy ông rồi nói vào

-Lúc trước ông muốn cưới Quỳnh Hoa vì muốn có con nối dõi, thế nhưng bây giờ em đã có thai rồi, với lại Quỳnh Hoa giờ cũng như một đứa tàn phế, nếu như hy sinh cô ấy mà cứu được cả làng thì em nghĩ cô ấy cũng bằng lòng thôi ông ạ. Nếu ông mà chần chừ không quyết, lúc ấy tai họa ập đến gia đình này thì ông đừng có hối hận.

Ông Chung bị những lời của bà Lệ Hoa nói làm cho thuyết phục ý ông. Thế nên cuối cùng vì vận mệnh của cả làng và gia đình mình ông Chung đành phải gật đầu đồng ý…



Vì để cả làng không xôn xao chuyện để đồng trinh trấn yểm trên núi, ông Chung quyết định giấu luôn cả làng, ông chỉ thông báo rằng mọi chuyện để ông, ông sẽ cho người trấn giữ ngọn núi, sẽ để dân làng được bình yên. Nghe lời ông mọi người ai nấy đều tin tưởng thế nên cũng không ai có ý kiến gì, họ quay về nhà mình, xây dựng lại nhà cửa và lo việc đồng áng…

Sau khi hẹn được ông thầy phù thủy coi ngày giờ trấn yểm là khuya đêm nay thì ông Chung cũng nhanh chóng cho người sắp xếp mâm quả đem lên núi, và cũng không quên căn dặn tất cả người làm không được hé môi nói với ai về việc hệ trọng này và công việc cuối cùng là sai người trước khi đem Quỳnh Hoa đi sẽ cho cô uống trước một liều thuốc mê để sự việc được xử lý một cách êm đẹp nhất.

Một người làm lâu năm trong nhà ông được giao cho nhiệm vụ đem thuốc mê cho Quỳnh Hoa uống. Trước giờ chuẩn bị, bà ta run run cầm chén thuốc bước vào phòng. Nhìn thấy Quỳnh Hoa đang ngồi tựa lưng vào thành giường, nét mặt sau lớp da bị phỏng trở nên u sầu ảm đạm bất chợt bà dấy lên sự thương cảm dành cho cô…

Bưng chén thuốc để xuống bàn, phát hiện có người đi vào Quỳnh Hoa liền cầm cái khăn voan che mặt lại rồi nhìn bà ta.

Bà ta lên tiếng

-Mời bà hai uống thuốc !

Bình thường có người đem thuốc vào Quỳnh Hoa sẽ không hề do dự mà cầm lên một phát uống cạn vì cô muốn mình được nhanh chóng hồi phục để ông Chung thả mình về nhà nên dù thuốc có đắng cỡ nào cô cũng cam tâm tình nguyện uống. Thế nhưng hôm nay thật lạ, nhìn chén thuốc tự nhiên lòng cô nóng như lửa đốt, cảm nhận có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra cho bản thân cô nên Quỳnh Hoa cứ nhìn chén thuốc mà chần chừ mãi. Vô tình lại nhìn thấy đôi tay người đàn bà đó cứ run cầm cập, ánh mắt thì láo liên không dám nhìn thẳng về phía cô…

Chắc chắn là chuyện không lành nên Quỳnh Hoa không vội cầm chén thuốc lên mà chỉ nhìn bà ta rồi hỏi

-Đây là thuốc gì?

Người đàn bà đó tái mặt, giọng run run nói mãi mới thành lời

-Là thuốc bổ bà ạ?

-Có thật không?

-Dạ…. dạ…

Bà ta chần chừ không nói được, Quỳnh Hoa cũng hiểu cho tâm trạng những người như bà ta vì nghe lời chủ nên chỉ làm theo lệnh ban ra mà không được cãi lời thế nên thay vì làm khó họ Quỳnh Hoa chỉ nhẹ nhàng nói

-Tôi biết trong đây không phải là thuốc bổ… cũng hiểu bà có chuyện khó nói…Thế nhưng trước khi tôi uống chén thuốc này, tôi mong bà thật lòng có thể nói cho tôi biết đó là thuốc gì có được không? Tôi hứa dù kết quả ra sao tôi vẫn uống, và không hề làm khó bà đâu?