29.
Tầng hầm B1 của bãi đỗ xe, làm gì có vụ cháy.
Lúc này Lý Chiếu mới nhận ra mình bị chơi xỏ. Hắn ta không nỡ đá chiếc xe yêu quý của mình, nên trút giận lên một chiếc Audi trông chẳng có gì nổi bật bên cạnh.
Vừa đá vừa gọi điện thoại:
"Em mặc kệ, anh à, bác sĩ đó dù thế nào em cũng phải có được."
"Nếu anh không chịu giúp, thì em sẽ tố cáo chuyện anh làm sau lưng."
Vì một người đàn ông mà không tiếc hi sinh tình thân.
Phó viện trưởng Lý tức đến đau đầu: "Hồi đó ba đã cảnh cáo mày rồi, mày có thể chơi bời, nhưng không được động đến người trong bệnh viện của tao. Một thằng Giang Nhập Niên thôi, bên ngoài thiếu gì đứa ngoan ngoãn hơn nó?"
"Thích đàn ông, không thấy ghê à?"
Lý Chiếu l.i.ế.m môi, ánh mắt lấp lánh đầy kích động: "Anh không hiểu đâu."
"Phụ nữ thế nào em cũng từng ngủ qua rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người đàn ông mà em thèm muốn đến thế. Nếu bỏ qua thì tiếc quá, anh cũng nên thử một lần đi."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Phó viện trưởng Lý nghe không nổi nữa, chỉ nhắc hắn đừng tự chuốc họa vào thân.
Lý Chiếu thì chẳng coi là gì.
Một bác sĩ nam khoa tép riu, muốn thăng chức còn phải nhờ người nhà như hắn. Dù có gây rắc rối, hắn cũng không sợ, cùng lắm là tốn thêm ít tiền để dàn xếp.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, dụ dỗ không xong thì cưỡng ép.
Giang Nhập Niên muốn chơi trò muốn bắt phải thả, hắn thì không có kiên nhẫn như thế.
Ngâm nga một khúc hát, đang định đi thang máy. Đột nhiên, phía sau sáng lóa đèn xe, chói đến mức không mở nổi mắt. Chiếc Audi bị hắn đá khi nãy chẳng biết từ khi nào đã đỗ giữa đường.
Đèn pha bật sáng chói, khiến hắn phải giơ tay che mắt: "Ai đấy? Không có đạo đức à?"
Bên trong xe tối om, không nhìn rõ người ngồi trong cabin.
Chân ga bị đạp mạnh. Bánh xe nghiến chặt xuống mặt đất, phát ra tiếng rít chói tai.
Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Một luồng sáng lướt qua, chiếu rõ gương mặt người ngồi trong xe... dáng vẻ yêu nghiệt, nhìn một lần là không quên.
Bãi đỗ xe vang lên tiếng hét thảm thiết trước khi chết.
Chẳng bao lâu sau... Kẻ gây án giẫm lên vũng m.á.u bước đến, bóng dáng bị kéo dài dưới ánh đèn.
Cậu thiếu niên đút tay túi quần, dáng đi lười biếng. Đôi mắt một mí, có lẽ do lớn lên trong môi trường đặc biệt nên khi không cười luôn tạo cảm giác áp lực đáng sợ. Làn da trắng đến chói mắt, sống mũi có một nốt ruồi nhỏ, như điểm xuyết, quyến rũ quá mức.
Cậu nhíu mày, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh: "Thèm muốn bạn trai người khác như vậy, thật là vô lễ, nhà anh không dạy à?"
"Hay là... anh vốn không có nhà?"
Lý Chiếu nằm ngửa trên mặt đất, mặt mày hoảng loạn. Chiếc điện thoại đã bị bánh xe cán nát. Cả mặt đầy máu, hắn cố mở mắt, muốn nhìn rõ hơn.
Bóng đèn huỳnh quang trên đầu bị người đứng chắn.
Hắn chưa từng thấy người này. Nhưng lại nghe quen giọng.
Chính là giọng nói khi nãy.
Tờ đơn chẩn đoán được nhặt lên.
Dòng cuối cùng viết: Không cứu được, kiến nghị cắt bỏ.
Thiếu niên khẽ cười. Ngón tay buông nhẹ, tờ giấy chẩn đoán rơi đúng vào người Lý Chiếu, ngay chỗ đó.
30.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi vừa ăn xong, rửa tay sạch sẽ.
Cửa bị đẩy ra.
"Làm ơn, bác sĩ Giang, bãi đỗ xe có cháy." Là bác sĩ Từ Trì ở khoa hậu môn trực tràng, một người nhiệt tình tốt bụng.
Anh ta đến nhắc tôi đi dời xe.
Tôi khựng lại.
Tưởng lúc nãy Kỷ Tây Thành nói đùa, không ngờ là thật.
Kỷ Tây Thành gửi tin: "Không cần xuống."
Tôi mới phát hiện chìa khóa xe trên bàn đã biến mất.
Giờ không bận, Từ Trì cũng nán lại buôn chuyện. Anh ta khoanh tay, cố giấu vẻ phấn khích: "Bác sĩ Giang, bạn trai anh lại mang cơm đến rồi à?"
Dạo gần đây Kỷ Tây Thành hay đến bệnh viện. Có lần vì khuôn mặt đẹp trai quá mà bị nhầm là minh tinh, còn có cả paparazzi lén quay phim.
Để tránh rắc rối, tôi bảo cậu ấy lúc nào cũng đeo khẩu trang.
Dần dà, về chuyện "bạn trai bác sĩ Giang ở tầng 3 khoa nam khoa" bắt đầu có nhiều phiên bản lời đồn.
Có người nói tôi bị Kỷ Tây Thành cưỡng ép tình cảm. Có người nói tôi và cậu ấy yêu nhau không được gia đình chấp thuận nên bỏ trốn.
Dĩ nhiên, cũng có lời đồn gần với sự thật hơn: "Không chừng là được bao nuôi đấy. Hôm đó tôi nghe thiếu niên kia nói muốn lái xe của bác sĩ Giang đi đón bạn. Nghe nói hiện tại còn đang ở nhờ nhà bác sĩ Giang."
Không xe không nhà, còn trẻ, lại không dám gặp người lạ.
Tin đồn ngày càng giống thật.
Từ Trì vội giải thích mình không phải đến buôn chuyện, chỉ muốn giúp bác sĩ Giang đính chính tin đồn.
"À, chuyện là..." Anh ta định mở lời.
Thì bạn trai bác sĩ Giang tới rồi.
Anh ta chỉ từng thấy từ xa, chỉ nhìn vóc dáng thôi cũng biết... nếu đúng là trai bao thật, chắc giá không rẻ. Lương một tháng của bác sĩ Giang chắc cũng không đủ.
"Tôi về trước." Kỷ Tây Thành đến trả chìa khóa.
Cậu ấy hoàn toàn lờ đi ánh mắt phấn khích, tò mò của Từ Trì.
Sau khi Kỷ Tây Thành rời đi.
"Giang Nhập Niên."
"Hửm?"
"Nghe nói cậu với bạn trai là quan hệ bao nuôi?"
Tôi phản ứng bình thản, gật đầu.
"Ừ đó." Thái độ thẳng thắn không chút giấu giếm.
Biểu cảm của Từ Trì có thể dùng từ "kinh ngạc" để hình dung. Nhưng, anh ta nghĩ lại, bây giờ đâu còn là thời phong kiến nữa. Một người bỏ sức, một người bỏ tiền, đôi bên cùng có lợi.
Anh ta thấy cách này hay đấy.
Không nhịn được hỏi: "À, cho hỏi... hai người quen nhau kiểu gì vậy?"
Anh ta cũng muốn... bao nuôi một người!
Tôi nhìn anh ta: "Không phải cậu có bạn trai rồi sao?"
Vị bác sĩ đào hoa Từ Trì xua tay: "Người tốt không bao giờ là quá nhiều."
Hả?